Dù Ngươi Là Ma Giáo Thì Cũng Phải Làm Rạng Danh Đất Nước

Chương 4: Lệch Bối Phận

Chức Nương mở to mắt, nhận thấy chút căng thẳng trong ánh mắt của Lê Tuế.

Cô đoán được phần nào về thân phận của người phụ nữ này, nhưng vẫn khẽ hỏi Lê Tuế: "Ai vậy~?"

Lê Tuế trả lời trầm giọng: "Là mẹ tôi - tức là mẫu thân tôi."

Mẹ ruột đấy, chắc chắn.

Chức Nương tỏ vẻ quả nhiên là.

Vào thời của họ, giáo chủ thường than ngắn thở dài và nói với họ rằng nhớ mẫu thân. Lúc đó thiên hạ đang loạn lạc, mọi người đều nghĩ mẫu thân của giáo chủ đã qua đời.

Không ngờ rằng, hóa ra lại không phải ở cùng một thời đại!

Tuy nhiên Lê Bình lúc này có vẻ hơi buồn phiền khó chịu, đến mức Lê Tuế cũng nhận ra. Bà nhìn lướt qua Chức Nương một cái rồi hỏi một câu: "Tên là gì nhỉ?"

Trước mặt trưởng bối của giáo chủ, Chức Nương tỏ ra cung kính hơn, khẽ cúi mình: "Có thể gọi nô gia là Chức Nương."

Lê Bình: "..."

Bà giật mình đứng sững lại.

Chính vào lúc này, Lê Tuế nhận ra sự khác thường của mẹ mình vì bà không hỏi thêm nhiều về Chức Nương như thường lệ.

Với tính cách của mẹ mình, bà đã sớm hỏi về gia phả của Chức Nương và xem mối quan hệ giữa họ là gì.

Lê Tuế ngồi xuống, thuận tay lấy các loại rau đã mua từ trong giỏ ra để nhặt lá, rồi hỏi mẹ: "Mẹ, có chuyện gì à? Trông mẹ không vui lắm."

Chức Nương nhìn Lê Tuế, đảo mắt một chút rồi ngồi xuống cạnh cô, cùng nhau nhặt rau.

Lê Bình liếc nhìn cô ấy.

Lúc này, Lê Tuế lại phát hiện chút chột dạ trong ánh mắt của mẹ mình.

Là chột dạ!

Điều này thật khó mà tin nổi.

Từ bé đến lớn, người phụ nữ Lê Bình này vốn không bao giờ biết chột dạ hay hối hận viết thế nào!

Một lúc sau, Lê Bình đột nhiên nói ngập ngừng: "Có một chuyện mẹ đã giấu con rất lâu rồi, nhưng nói ra chắc chắn con sẽ mắng mẹ."

Chức Nương xen vào ngay lúc này, chưa kịp đợi Lê Tuế trả lời, cô dịu dàng khuyên: "Người là mẫu thân của giáo chủ, nô gia xin gọi người là lão phu nhân -"

Lê Bình xụ mặt: "Bỏ chữ "lão" đi cho tôi!"

Chức Nương nhanh chóng đổi giọng: "Chị."

Lê Bình hài lòng mỉm cười.

Lê Tuế: "..."

Lệch bối phận rồi đó!

"Chị, nô gia hiểu rõ giáo chủ, cô ấy là người rất mềm lòng, dù người có nỗi khổ gì, là mẹ của giáo chủ, cô ấy cũng không trách người."

Lê Bình cũng không khỏi tò mò nhìn Lê Tuế: "Vì sao cô ấy lại gọi con là giáo chủ?"

Bà nhìn cô từ trên xuống dưới: "Cũng chẳng thấy con có tài năng gì để đi làm trò tà đạo ở ngoài nhỉ."