Quân Kình Thương đã ném súng xuống rồi chạy đến chỗ của cô, nhìn thấy vết thương trên chân vẫn không ngừng chảy máu, anh liền lo lắng mà bế cô lên, nhỏ giọng nói:
- Em không sao chứ?
- Đạn… Là đạn thật… Sao lại có đạn thật chứ?
- Em đừng nói nữa, anh đưa em đến chỗ mẹ.
Cuối cùng Quân Kình Thương cũng chỉ liếc nhìn Trần Tinh Thụy một cái rồi trực tiếp bế Thẩm Nguyệt rời khỏi khu quân khu giả chiến, đi thẳng đến phòng quân y của Lương Mộc Hoan.
Lúc Lương Mộc Hoan nghe tin Thẩm Nguyệt bị trúng đạn thật thì bà ấy cũng giật mình, rốt cuộc thì tại sao trong trận giả chiến lại có đạn thật chứ? Thậm chí là còn phát ra từ súng chả Trần Tinh Thụy nữa… Rốt cuộc chuyện này là sao?
Lúc Thẩm Nguyệt được đưa vào bên trong phòng quân y thì Lương Mộc Hoan cũng nhìn vào vết thương của cô, lại nói:
- Không được rồi, cần phải lấy đầu đạn ra nhanh mới được, nhưng mẹ đã hết thuốc mê rồi… Hay là đưa con bé đến bệnh viện đi.
Quân Kình Thương cũng có hơi nhíu mày, vì chỗ quân khu là chỗ biệt lập, muốn đưa đến bệnh viện cũng rất xa, lỡ như đợi đến được đó thì Thẩm Nguyệt có khi đã chết vì mất máu rồi.
Trong khi trên dưới Quân gia vẫn còn rối rắm thì Thẩm Nguyệt liền nói:
- Có thuốc tê là được… Cháu không sao.
- Nhưng…
- Em không sao, anh đừng lo.
Khi này Lương Mộc Hoan cũng nhìn cô, dù rằng người bị thương là Thẩm Nguyệt nhưng không ngờ người an ủi và dỗ dành Quân Kình Thương cũng là Thẩm Nguyệt.
Khi này Lương Mộc Hoan cũng đã bắt đầu tiêm thuốc tê cho cô, nhưng Thẩm Nguyệt không hề kêu đau lấy một lời, trái lại Quân Kình Thương ở bên cạnh thì đã nhíu chặt mày, anh nắm chặt lấy tay của cô, làm cho Thẩm Nguyệt phải nhìn anh, nói:
- Anh đừng nắm chặt như vậy, đau đó.
Đến đây thì nội tâm của Thẩm Nguyệt đã bắt đầu gào thét rồi!. 𝑻𝗿ang gì ⅿà hay hay thế { 𝑻R𝓾𝐌𝑻R 𝑼𝑌𝘦𝖭﹒vn }
Huhu… Diễn cho sâu vào, bây giờ sợ muốn chết nhưng vẫn phải ráng mà diễn cho hết vai đây nè. Còn cái tên khốn Quân Kình Thương nữa, người ta đang cần ông quan tâm dỗ dành, ai mà có dè ông còn nắm tay chặt đến mức muốn khóc luôn mà. Quân Kình Thương đúng là đồ ác ma! Ai đó cứu bé với… Chơi hơi lố rồi…
Trong quá trình lấy viên đạn ra thì Thẩm Nguyệt cũng chỉ nhíu mày rồi cắn chặt răng, thậm chí là không dám thốt ra một tiếng than vãn dù là nhỏ nhất.
Nhìn cô cố gắng nhịn đau mà Lương Mộc Hoan cũng thấy đau lòng, có thể nói rằng Thẩm Nguyệt bây giờ đang làm theo thói quen trước đó, hẳn là khi ở Thẩm gia mỗi lần bị hành hạ mà cô kêu đau là sẽ còn bị bạo hành nhiều hơn, nên Thẩm Nguyệt mới cố gắng nhẫn nhịn. Chỉ mới nghĩ đến đó thôi là Lương Mộc Hoan đã thấy thương cô rồi.
Viên đạn sau khi được lấy ra thì Lương Mộc Hoan cũng nhìn cô, nói:
- Cố chịu một chút… Để… Để mẹ khâu lại vết thương cho con.
Thẩm Nguyệt có hơi sửng sốt, ngay cả Quân Kình Thương ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
Nói vậy có nghĩa là Thẩm Nguyệt đã thành công lấy được sự ủng hộ của mẹ chồng rồi sao? Nó hình như đơn giản hơn cô nghĩ thì phải.
Hơ, ban đầu cô định sẽ chịu nhẫn nhịn cho Trần Tinh Thụy bắn một phát súng, mục đích là để Lương Mộc Hoan có cái nhìn khác về Trần Tinh Thụy thôi. Chứ Thẩm Nguyệt không bao giờ nghĩ là mục đích của mình chẳng những đã thành công… Mà còn lấy được sự công nhận của mẹ chồng nữa.
Một công đôi chuyện, quá là tuyệt vời!
[…]
Sau khi đã xong thì Lương Mộc Hoan cũng dặn dò Thẩm Nguyệt phải nghỉ ngơi nhiều vào, không được phép đi lung tung, thậm chí là bà ấy còn cho phép cô vào ở cùng phòng với Quân Kình Thương, với lý do là để anh thuận tiện chăm sóc cô.
Nhìn cô nằm ở trên giường, Lương Mộc Hoan liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi hai hàng chân mày cũng nhíu lại, nhìn Quân Kình Thương, nói:
- Con định sẽ làm gì tiếp theo? Sẽ điều tra chuyện này chứ?
- Đương nhiên rồi, ở trong quân khu giả chiến mà lại xuất hiện đạn thật… Nếu như lỡ có thương vong khác thì sao. Con nhất định phải tra.
Lương Mộc Hoan có vẻ đang định nói giúp Trần Tinh Thụy, nói cũng đúng… Dù sao bà ấy cũng là người chứng kiến Trần Tinh Thụy trưởng thành mà, chẳng những thế mà mối quan hệ hai nhà Quân - Trần còn rất tốt, lỡ đâu vì chuyện này mà không nhìn mặt nhau thì phải làm sao?
Thấy Lương Mộc Hoan khó xử, Thẩm Nguyệt liền nhìn Quân Kình Thương, nhỏ giọng nói:
- Đừng truy cứu nữa, em nghĩ chỉ là hiểu lầm thôi. Em và Tinh Thụy cũng đâu có thù oán gì, sao chị ấy lại muốn hại em chứ? Chắc chắn là sơ suất khi chuẩn bị đạn… Anh cũng đừng trách chị ấy.
- Nhưng mà…
- Cũng vừa hay… “Thẩm Nguyệt” cũng nên chết rồi, anh hãy chuẩn bị cho người đó đi.
Quân Kình Thương nhìn cô, rồi cũng chỉ biết thở dài. Thôi thì vợ đã nói như thế thì anh cũng đành nghe theo thôi chứ biết sao giờ.
Lương Mộc Hoan nhỏ giọng nói:
- Thẩm Nguyệt, cảm ơn con.