Đoạt Tử

Chương 42

Chương 42
Edit: Cherish Wang

Beta: Rika

Giữa trưa Lâm Diễm và Đông Đông cơm nước xong, buổi chiều tuy rằng đưa con đến trường học nhưng cô vẫn không hề rời khỏi đó, cô an vị ngồi ở một cửa tiệm mà Đông Đông thích nhất chờ nó tham gia xong cuộc thi cuối kỳ, sau đó sẽ lại nói chuyện với nó sau.

Sắp đến rằm tháng 7 thời tiết đã trở nên rất nóng bức, vì khách hàng không nhiều lắm, cửa tiệm cũng không mở điều hòa, không khí oi bức càng không ngừng đè nén lên thần kinh não Lâm Diễm.

Cô biết Đông Đông có thể sẽ chán ghét cô, nhưng có một số việc chính là như vậy không thể theo ý người, nhưng cho dù nó có thật sự chán ghét cô, cô cũng nhất định phải đoạt người lại từ tay Nhan Tầm Châu.

Lâm Diễm gọi một ly nước đá, nhưng ngực vẫn thấy vô cùng khó chịu, giống như lập tức bị ngàn cân nặng gì đó đè ép, lập tức lại bị đào một mảng, khoảng trống đó không biết là tư vị gì, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ thủy tinh, cách lớp thủy tinh đã có thể cảm nhận được ánh nắng gắt gao bên ngoài, nhức mắt người như vậy.

Đột nhiên di động trong túi vang lên, Lâm Diễm nhận điện: “Xin Chào. . . . . .”

“Xin chào, tôi là luật sư của Nhan tiên sinh, tôi chịu sự ủy thác của anh ấy muốn nói chuyện với cô.”

Lâm Diễm đi xuyên qua khu trường là một quán cà phê nơi gặp mặt luật sư của Nhan Tầm Châu, tới nơi là một vị nữ luật sư xinh đẹp, dung mạo tinh xảo cùng dáng người cao gầy, làm cho cô có được một loại khí chất mạnh mẽ.

Lâm Diễm hơi hơi dựa vào ghế sô pha mở miệng: “Cô tìm đến tôi có chuyện gì?”

“Xin chào, ý của Nhan tiên sinh là không muốn gặp mặt cô trên toà án, cho nên ủy thác tôi đến nói chuyện với cô, về quyền nuôi nấng con của hai người, anh ấy đồng ý việc cùng nuôi nấng nó.”

“Nhưng hiện tại tôi cũng không muốn nhận cùng nuôi nấng.” Lâm Diễm nâng mắt nhìn nữ luật sư xinh đẹp đối diện, “Trừ khi Nhan Tầm Châu đưa hộ khẩu của Đông Đông cho tôi, cũng sửa họ nữa.”

“Giang tiểu thư, tuy rằng tôi là luật sư của Nhan tiên sinh, nhưng tôi cũng xin nêu cho cô ý kiến là, đứa bé đổi hộ khẩu sang cô với nó cũng không tốt, hơn nữa đứa con của cô đã được người ta gọi bảy năm bằng một cái tên, đột nhiên sửa lại họ đối với tâm lý của nó chắc chắn là sẽ có thương tổn rất lớn, nó còn phải đến trường, nếu đột nhiên sửa lại họ, cô thử nghĩ một chút, các bạn học sẽ nhìn nó thế nào, chẳng lẽ cô khôngmuốn cho con của cô sống không phải bị chê cười?”

“Cô là luật sư, tôi nói cho cô, cô liền đem ý tứ của tôi chuyển lại cho Nhan Tầm Châu, nếu anh ta nhận điều kiện của tôi, tôi sẽ huỷ bỏ kháng án.”

“Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.” Nữ luật xinh đẹp uống một ngụm cà phê rồi nói.

Lâm Diễm đứng lên định rời khỏi: “Vậy tạm biệt.”

“Giang tiểu thư, tôi khuyên cô nên nghĩ kĩ đi, cùng nuôi nấng đối với đứa bé là tạo thành thương tổn ít nhất rồi, tôi tuy rằng chưa làm mẹ, nhưng tôi cũng là phụ nữ, chúng ta không phải đều là lo lắng cho đứa bé trước tiên sao?” Nữ luật sư xinh đẹp theo Lâm Diễm đứng lên, “Nhan tiên sinh còn nói, trong lúc cùng nuôi nấng, cũng chính là lúc trước khi Đông Đông 18 tuổi, anh ấy sẽ gánh vác toàn bộ phí nuôi nấng Đông Đông, mặt khác cô và anh ấy tuy rằng chua từng kết hôn, anh ấy cũng sẽ nhất định trả tiền phí phụng dưỡng cho cô.”

“Ha ha. . . . . .” từ trong l*иg ngực Lâm Diễm phát ra hai tiếng cười.

“Cô còn có ý kiến gì khác?” Nữ luật sư khí thế rất tốt, mỉm cười nhìn Lâm Diễm.

“Làm cho anh ta chết đi.” Lâm Diễm nói.

Nữ luật sư hơi sửng sốt: “Tôi sẽ truyền đạt nguyên lời.”

Lúc Lâm Diễm đi ra khỏi quán cà phê, cô bị ánh nắng mặt trời chiếu làm cho hơi hoa mắt, kỳ thật nếu không phải vì một câu cuối cùng của vị nữ luật sư kia, cô đã hơi động lòng, nữ luật sư nói không sai, ở dưới tình huống hiện tại này, cùng nuôi nấng thương tổn với Đông Đông đích thực là ít nhất.

——

Lúc Lâm Diễm lại quay về, Đông Đông đã thi xong hết, Lâm Diễm ở cổng trường chờ Đông Đông, lưng Đông Đông đeo một túi lớn từ bên trong đi ra, không được tự nhiên mà mở miệng với cô: “Mẹ lại tới nữa à?”

Lâm Diễm: “Tan học rồi ?”

“Không phải tan học, là được nghỉ hè.” Nhan Thư Đông nói như vậy với Lâm Diễm, quay đầu nhìn thấy chiếc ô tô đậu ở ven đường, “Ba tới đón con. . . . . .”

Lâm Diễm: “Mẹ biết.”

Nhan Thư Đông ngẩng đầu nhìn Lâm Diễm, dừng lại nói:”Con có thể hỏi mẹ một vấn đề được không?”

“Hỏi đi.” Lâm Diễm cũng nhìn thấy xe của Nhan Tầm Châu, cúi đầu nhìn Đông Đông “Đông Đông muốn hỏi cái gì?”

“Nếu mẹ không kết hôn với ba, vậy mẹ có cùng người đàn ông khác kết hôn không?”. Lúc Nhan Thư Đông hỏi xong cúi xuống phía dưới, cúi đầu nhìn đôi giầy thể thao của mình, như là tỏ ra bản thân cũng tuyệt đối không để ý vấn đề này.

“Sẽ không.” Lâm Diễm ngồi chồm hổm trước mặt con “Mẹ sẽ không ở kết hôn, mẹ chỉ có Đông Đông, cho nên. . . . . .”

“Cho nên cái gì. . . . . .” Nhan Thư Đông hỏi.

“Ở trên toà án nếu quan toà hỏi con muốn chọn cùng sống với ai, Đông Đông lựa chọn mẹ, được không?”

Nhan Thư Đông chớp chớp một đôi mắt xinh đẹp, qua một lúc nó trịnh trọng: “Được. . . . . .”

Nhan Tầm Châu đi xuống xe, Lâm Diễm không biết có phải mình nhìn lầm rồi hay không, trên mặt Nhan Tầm Châu cư nhiên có một mảng bầm tím.

Nhan Thư Đông quay đầu nhìn Nhan Tầm Châu, nói với Lâm Diễm: “Vậy hẹn gặp lạ .”

Lâm Diễm cảm thấy câu “Vậy hẹn gặp lại” của Đông Đông đặc biệt ấm áp, cô gật gật đầu: “Tạm biệt, Đông Đông.”

Nhan Thư Đông cúi đầu hướng đến chỗ Nhan Tầm Châu, lúc đi được một nửa quay đầu lại vẫy tay với Lâm Diễm, cho đến khi lên xe Nhan Tầm Châu.

——

Trên đường Lâm Diễm từ trường tiểu học quay về Giang gia nhận được ba cuộc điện thoại, người thứ nhất là trường học gọi, thúc giục cô cuộc thi tới; người thứ hai là Từ Gia Luân, ở trong điện thoại anh đắc ý dào dạt mà nói cho cô, anh hai giờ trước ở tòa nhà thời đại đánh nhau một trận với Nhan Tầm Châu, nhưng mà chính anh cũng bị thương, thật vất vả vừa từ bệnh viện đi ra sau lại phải đi vào, sau đó hỏi cô có muốn đi bệnh viện thăm hỏi anh hay không; người thứ ba điện thoại là Giang Nham gọi tới, bảo cô quay về Giang gia sớm một chút.

Lâm Diễm ở Giang gia gặp Lý Đường, lại nói đến cách từ lần trước cô cùng Lý Đường xem phim, cô đã nhiều ngày không nhìn thấy anh.

Lý Đường mặt than, có điều lúc nhìn thấy Lâm Diễm hơi dương khóe miệng, “Uyển Uyển.”

Ở Giang gia ăn cơm chiều xong, Lý Đường nói với Lâm Diễm: “Đi ra ngoài tản bộ đi.”

Lâm Diễm hơi không muốn đi: “Em muốn lên lầu nghỉ ngơi .”

“Anh có lời muốn nói với em.” Lý Đường tỏ ra không hiểu chuyện cự tuyệt lời nói của Lâm Diễm, thay đổi một cách mời khác.

Đằng sau biệt thư Giang gia có một công viên quy mô lớn, mùa hè chạng vạng có rất nhiều người đến đây tản bộ, đều là người già, cách đó không xa có một quảng trường trên đó tổc chứ một hội âm nhạc, một đám người lớn tuổi cả các bà dì trung niên đang khiêu vũ theo âm nhạc.

“Có đôi khi ngẫm lại thấy cuộc sống sau khi về hưu cũng rất tốt.” Lý Đường đột nhiên mở miệng.

Lâm Diễm đi bên cạnh Lý Đường: “Lý đội trưởng, anh có chuyện gì nói muốn nói với em.”

Lý Đường quay đầu: “Kỳ thật anh chỉ là muốn hẹn em đi ra ngoài một chút.”

Lâm Diễm: “. . . . . .”

“Ngày kia sẽ mở phiên toà , anh muốn để em thả lỏng tâm tình một chút, không có áp lực gì. . . . . . Phán quyết của tòa án cho nguời mẹ có thể rất lớn.” Lý Đường nói.

Lâm Diễm nhận thấy Lý Đường thật là có ý tốt, nói câu: “Cám ơn.” , đúng lúc này, hai cô bé bán hoa tươi chạy tới, túm lấy chân Lý Đường: “Anh ơi, mua cho bạn gái anh một bông hoa đi, mong cho tình yêu của hai người ngọt ngào.”

Lý Đường hình như là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, mở miệng hỏi Lâm Diễm: “Muốn hoa hay không?”

Hai cô bé xoay người nhìn về phía Lâm Diễm: “Chị ơi, chị mau nhanh đồng ý đi.”

Lâm Diễm từng đọc được người ta đưa tin về đội bán hoa, trên đó viết mấy cô bé này đều là bị bọn người buôn lậu bắt cóc sau đó huấn luyện khống chế, nhất thời trong lòng trở nên ưu tư.

“Bao nhiêu tiền?” Lý Đường hỏi.

“15 đồng một đóa.” Hai cô bé, một đứa lớn tuổi hơn trả lời Lý Đường, các bé đều mặc quần áo vừa bẩn vừa rách, khuôn mặt cũng bẩn như vậy, có điều miệng lại ngọt đến lợi hại.

“Anh mua hết.” Lý Đường từ trong túi lấy ví ra thanh toán tiền, sau đó đưa hoa mua được cho Lâm Diễm, “Vậy cầm đi.”

Lâm Diễm lúc nhận hoa nở nụ cười một chút, Lý Đường từng nói anh chưa từng nói qua chuyện yêu đương, cô tin rồi.

Trên đường trở về, Lâm Diễm đem chuyện từng xem qua về “Đội Bán hoa” nói cho Lý Đường, sau đó nói: “Đây không phải là chuyện cảnh sát các anh quản lí sao?”

Khẩu khí Lâm Diễm có hơi cứng nhắc, Lý Đường hơi hơi run sợ, không khí hai người lập tức trở nên xấu hổ.

Lâm Diễm cầm hoa bình ổn lại sắc mặt: “Rất xin lỗi, em đã quên hiện tại anh làm việc tại viện kiểm sát.”

“Uyển Uyển, em lầm rồi.” Lý Đường giọng điệu trầm ổn, không nhanh không chậm mở miệng, “Trị an Xã hội đích thực là thiên chức của cảnh sát, trước kia mẹ em phá được một đường dây tội phạm lừa bán trẻ con, sau lại. . . . . .”

Lý Đường không tiếp tục nói tiếp, may mắn Lâm Diễm nghe cũng không kĩ lắm, lên tiếng: “Vậy sao?”

“Có phải cảm thấy cảnh sát rất vô dụng không.” Dừng một chút, Lý Đường cười với Lâm Diễm nói, trong giọng điệu có chút thản nhiên và trào phúng, “Anh mới vừa lên làm cảnh sát được hai năm đã từng nhận được những vụ án như vậy, cũng mang được một đám trẻ con về nhà, nhưng không qua bao lâu, bọn nó lại xuất hiện ở những khu náo nhiệt, vì sao, sau đó biết được bọn nó không phải bị người ta lừa bán, mà là bị chính cha mẹ mình buôn bán cho bọn phạm tội.”

Lâm Diễm im lặng.

“Hoặc là anh thật sự cảnh sát lâu rồi, tâm cũng trở nên sắt đá.” Lý Đường ra vẻ thoải mái, “Uyển Uyển, em thấy anh đi đá bóng thì thế nào?”

“Đá bóng?”

“Đúng vậy, thời đại học anh ở trong đội bóng đá.” Lý Đường nói như vậy.

“Anh đang trách không được một chân trong đội tuyển quốc gia sao?” Lâm Diễm cười hỏi.

“Ha ha. . . . . .” Lý Đường cúi đầu cười khẽ ra tiếng.

Nhan Thư Đông về đến nhà sau lại tách khỏi Nhan Tầm Châu, như thế nào cũng không chịu ăn cơm, ngây thơ dở trò bởi vì ở trường học đã ăn một túi bánh bích quy cho nên chơi thật sự đắc ý.

“Con muốn đến chỗ mẹ con.” Nhan Thư Đông nói như vậy.

Nhan Tầm Châu nhưng thật ra rất sảng khoái, nói câu “Được” , kêu lái xe đem Nhan Thư Đông chở đến Giang gia.

Có điều một giờ sau Nhan Thư Đông sẽ trở lại, lúc sau trở về đập vỡ một chậu cây xương rồng trên ban công, sau đó tức giận leo lên giường, trùm chăn ở bên trong khóc lớn một hồi.

Kẻ lừa đảo Yến! Kẻ lừa đảo Yến! ! Kẻ lừa đảo Yến! ! !

——

Buổi tối trước khi mở phiên tòa, Lâm Diễm và luật sư gặp mặt thương lượngcụ thể công việc ngày mai: “Ngày mai quyết định của Đông Đông là quan trọng nhất.”

“Đông Đông nói sẽ lựa chọn tôi.”

“Vậy là thắng lợi một nửa rồi.”

Nhưng ngày hôm sau mở phiên toà, thời điểm quan toà hỏi đến Nhan Thư Đông về vấn đề lựa chọn này, Nhan Thư Đông cũng không hề cho Lâm Diễm mừng rỡ cái gì, nó trả lời là: “Tôi lựa chọn ba tôi.”

Cuối cùng thẩm lý và phán quyết chấm dứt, cô chỉ lấy được quyền thăm hỏi Đông Đông.

Lâm Diễm trong buồng vệ sinh tòa án nôn phun đắc phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm*, toàn bộ mọi thứ trong bụng, đầu óc thật ra tỉnh táo lại không ít, lời nói của Đông Đông ban nãy cũng không phải mấu chốt, cô thua trận này quan tòa là nguyên nhân lớn nhất, là Giang Vũ, là cô rất tin tưởng luật sư của Gang Vũ, từ đầu tới cuối Giang Vũ căn bản không muốn để cho cô thắng quan tòa.

* ý chỉ nôn rất nhiều

Lâm Diễm rửa mặt trên vòi nước xong, dùng nước trong rửa mặt, lúc xoay người, liền nhìn thấy đứng ở phía đối diện là Nhan Tầm Châu.

Lâm Diễm đứng thẳng thân mình, đi qua bên người Nhan Tầm Châu, nhưng bị anh kéo được tay: “Giang tiểu thư, hôm nay luật sư của cô hình như phát huy thất thường .”

Lâm Diễm: “Buông tay.”

“Muốn quay về Giang gia sao?” Nhan Tầm Châu mỉm cười nhìn Lâm Diễm, “Tiểu Diễm, người ba tốt của em vì có thể để tôi buông tha ông ta, liền đem em đi bán đứng, đều như vậy rồi, em còn muốn quay về cái nhà kia sao?”

“Đúng vậy, có điều anh cảm thấy tôi có thể đi nơi nào, tôi có thể đi chỗ nào. . . . . .”, môi Lâm Diễm trở nên trắng bệch, chống lại ánh mắt của Nhan Tầm Châu, “Hoặc là anh để cho tôi đi chỗ nào, nếu không anh đi mua cho tôi một phần mộ đi !”

Nhan Tầm Châu: “. . . . . .”

Lâm Diễm im lặng, nhịn không được nở nụ cười, sau đó dùng lực gạt tay Nhan Tầm Châu đi ra ngoài, nhưng đi chưa được mấy bước, “Uỵch” một tiếng, cả người ngã xuống ngoài cửa, cái trán không cẩn thận đập vào trên bờ tường trơn bóng, Nhan Tầm Châu quay đầu, liền thấy trên tường kia một mảng máu đỏ, như một dao sắc bén chuẩn xác không lệch đâm thẳng vào tim anh.