Đoạt Tử

Chương 13

Chương 13
Lâm Diễm cảm thấy người ngồi cùng bàn với mình thực đúng là không đứng dậy nổi, đang muốn đứng dậy giúp cậu ta xuống lầu mua miếng băng dán vết thương thì người ngồi cùng bàn đoạt trong tay cô năm đồng tiền, sau đó đem đến ngón áp út cuốn lên, cuối cùng dùng răng nanh kéo xuống băng bó một chút, động tác vô cùng sạch sẽ lưu loát làm cho Lâm Diễm nhất thời trợn mắt há mồm.

“Như vậy thì không được vệ sinh cho lắm.” Lâm Diễm nói.

Người bạn ngồi cùng bàn nhắm mắt : “Cậu còn có mặt mũi để nói.”

Lâm Diễm và người ngồi cùng bàn làm chung một chỗ, cụ thể có quan hệ gì cũng không ai biết, bất quá ở trường học, hôm nay hiệu trưởng đến, ngày mai trưởng trấn thăm, nhưng đây cũng không phải là điều mà Lâm Diễm quan tâm, bởi vì chủ nhiệm lớp giúp đỡ cho việc học tập của Lâm Diễm , cho nên mỗi ngày đều phải nhắc nhở cậu ta vài câu hôm nay làm bài tập gì.

“Mang đến đây” Người ngồi cùng bàn lại hướng Lâm Diễm cả tá bài tập, giọng điệu so với lúc nãy thay đổi một trăm tám mươi độ. “ Lâm muội muội…”

Lâm Diễm tối ngày bị làm phiền bởi chiêu này, từ ngăn kéo bàn rút ra hai tập bài tập đưa cho cậu ta : “ Cậu sửa lại, đừng có chép toàn bộ giống mình.”

“ Bài tập giáo viên ra, tại sao có thể không viết giống cậu được?” Người ngồi cùng bàn lại hỏi Lâm Diễm, thấy Lâm Diễm không có phản ứng cậu ta cũng im lặng, bắt đầu chép bài tập, qua một lúc cậu ta huých khuỷu tay Lâm Diễm.

“Chỗ này cậu xem xem, có phải sai hay không?”

Lâm Diễm nghi hoặc nhìn vào chỗ bạn cùng bàn chỉ, xem lại một lần, quả nhiên là cô làm sai rồi, cô cầm sách mình về chỉnh sửa bài tập sau đsó nói: “ Cậu có thể tự mình làm, vì sao lại còn muốn chép của mình?”

“ Tôi nếu có thể tự làm vì cái gì còn muốn làm lại một lần, vô cùng nhàm chán.” Người ngồi cùng bàn trả lời.

Lâm Diễm cảm thấy không thể nói nổi, tức giận, bạn cùng bàn lại cười đến lợi hại, đột nhiên cậu ta nâng cằm bát quái hỏi “ Lâm Diễm, cậu thực sự là con dâu nuôi từ bé sao?”

Lâm Diễm không muốn người khác nhắc tới mình là con dâu nuôi từ bé, chuyện này khó có thể mở miệng giải thích được, chuyện này với chuyện lần đầu có kinh giống nhau, cô cảm thấy không cái gì hay ho cả.

Lâm Diễm đỏ mặt không đáp lời, đúng lúc này, lớp trưởng nói “ Triệu Nghiêu, cậu im lặng đi, hiện tại cậu đang làm ảnh hưởng đến các bạn bên cạnh học.”

“Tôi vừa mới nói chuyện sao?” Triệu Nghiêu giả ngu, lớp trưởng không để ý đến lời của Triệu Nghiêu, trực tiếp kéo từ ngăn bafn ra một quyển kỷ luật lớp học ghi vào, ở trên giấy ghi đích danh tên Triệu Nghiêu.

Lâm Diễm càng cảm thấy mặt mình nóng lên, cúi đầu tiếp tục viết từ đơn đến khi bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ “Lâm Diễm, cậu có cảm thấy lớp trưởng đối với mình lấy việc công báo thù việc tư?”

Lâm Diễm không để ý đến Triệu Nghiêu, cậu ta liền thay đổi giọng điệu cảm khái nói: “ Lúc này trong lòng lớp trưởng khẳng định đang tự nhận mình là rất tuấn tú, kỳ thật, đáng buồn…”

Triệu Nghiêu nói không to không nhỏ đủ cho người phía trước nghe được, Lâm Diễm đau đầu day day cái trán, cô thực sự là chịu đủ cái tên Triệu Nghiêu làm huyên náo, ruốt cục ngao ngán đến lúc hết giờ tự học, Lâm Diễm nhanh chóng đi tìm Nhan Tầm Châu.

Phòng học bên ngoài hành lang, ánh sáng ngọn đèn dài không đủ, vừa rồi ở phòng khám không nhìn đến miệng vết thương dọa người như thế, bất quá giờ nhìn miệng vết thương hé ra thật dọa người.

Lâm Diễm không biết là chột dạ sợ hãi Triệu Nghiêu nhìn thấy cô đi tìm Nhan Tâm Châu, ở trên trán có vết thương lớn, vẫn là sợ mọi người thấy cô và Nhan Tầm Châu ở cùng một chỗ, cho nên vội vàng đứng trước mặt Nhan Tầm Châu nói “ Chúng ta đi thôi.”

Lâm Diễm trong lòng suy nghĩ gì, Nhan Tầm Châu so với bất kỳ ai rõ ràng hơn hết, cho nên cố ý đứng bất động, nhìn thấy Lâm Diễm nói “ Giới thiệu bạn cùng học của cô cho tôi làm quen cái.”

“ Có gì đâu mà làm quen?” Lâm Diễm nói

“ Có, ví như lớp trưởng và vân vân.” Nhan Tầm Châu nói.

Lâm Diễm đưa mắt nhìn quanh phòng học, lớp trưởng còn đang làm việc gì đó, lúc nào cũng tối muộn mới về.

Lâm Diễm thật lo lắng Nhan Tầm Châu sẽ đi tìm lớp trưởng nói chuyện, cho nên nhanhchóng giữ chặt lấy cánh tay anh, có điểm cầu xin nói “ Đi thôi…”

Nhan Tầm Châu nâng mắt liếc Lâm Diễm, đang muốn mở miệng, một đao âm thanh truyền đến, là Triệu Nghiêu : “ Lâm Diễm ngày mai cậu phải đến sớm trực nhật lớp với mình.”

“Đã biết.” Lâm Diễm quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Nghiêu, vừa dứt lời tay cô đã bị Nhan Tầm Châu cầm lên, đem cả cô người kéo đi, trực tiếp hướng cầu vượt cho người đi bộ ở đối diện trường học đi đến,

Thời gian tự học trường cấp ba Nguyễn Mỵ so với các trường khác chênh lệch hơn nửa giờ, bình thường đều là Lâm Diễm làm bài tập xong rồi sang cùng Nguyễn Mỵ và Nhan Tầm Châu quay về Nhan gia. Bởi vì lần này Nhan Tầm Châu đến tìm cô, cho nên Lâm Diễm thực chỉ có thể cùng Nhan Tầm Châu đứng ngoài hóng gió.

Ban đêm ở ngoài hóng gió thật là thoải mái, trừ bỏ thỉnh thoảng có người đến tìm Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm nhàm chán ngồi xổm xuống bồn hoa, sau đó cô có cảm giác mông bị đá hai cái, quay đầu, Nhan Tầm Châu đang dùng chân anh đá mông của cô. “Đứng lên, mời cô đi ăn cái gì đó.”

Trong trường học có quán ăn vặt, bên trong toàn bộ đều là những đồ ăn vặt hấp dẫn.

Lâm Diễm quả là có chút đói bụng, nhìn thời gian chờ Nguyễn Mỵ tan học còn đến hơn hai mươi phút, bèn ỉu xìu, thấy vậy Nhan Tầm Châu hỏi cô “Không muốn sao?”

Lâm Diễm lắc đầu.

Nhan Tầm Châu không nói lời nào, suy nghĩ một chút, trở lại vị trí đứng rồi nói “ Đợi lát nữa Nguyễn Mỵ tan chúng ta có thể ăn.”

Nguyễn Mỵ bây giờ đã là người nhà Nhan gia, phải gọi là Nhan Mị nhưng Nhan Tầm Châu vẫn là theo thói quen gọi cô là Nguyễn Mỵ, Lâm Diễm cảm thấy khi Nhan Tầm Châu gọi tên Nguyễn Mỵị trong mắt có thêm một tia ôn nhu, không giống mỗi lần gọi tên cô, hung hăng lợi hại.

Lâm Diễm sẽ không ăn rau thơm, lúc trước đã nhắc nhở chủ quán nhưng mà chủ quán vẫn thả rau thơm vào bát cô, một chén toàn là rau thơm, Lâm Diễm ngẩng đầu nhìn Nhan Tầm Châu nhăn mày, mở miệng “Tôi nhặt ra là có thể ăn.”

CHECK THIS OUT

by Mgid

Lời Khuyên Cho Những Người Muốn Giảm Cân Như Tôi

Không cần áp dụng chế độ ăn kiêng!

Giảm cân cho người lười vận động! Giảm đến 25 kg trong 4 ...

Nhan Tầm Châu tìm chiếc ghế dựa nhìn thấy Lâm Diễm lần lượt nhặt từng ngọn rau thơm, không biết như thế nào liền cảm thấy trong lòng khó chịu, sau đó anh cũng cùng giúp Lâm Diễm nhặt, vừa nhặt vừa thì thầm “ Thật không biết cô đọc sách còn có thể đọc ra cái gì, nhặt rau thơm cũng thật là chậm.”

Sau khi nhờ có Nhan Tầm Châu giúp cô nhặt hết rau thơm ra, Lâm Diễm vẫn còn cảm thấy không muốn ăn, kết quả bị Nhan Tầm Châu hung hăng liếc nhìn một cái: “Nếu lãng phí, cô nhất định phải chết.”

Lâm Diễm tuy rằng không ăn được rau thơm, nhưng là cực kỳ thích ăn cay, Nhan Tầm Châu thấy Lâm Diễm bỏ vào trong bát thêm 1 thìa ớt, rốt cục nhịn không được cười khẽ ra tiếng, đúng lúc này, điện thoại Nhan Tầm Châu vang lên.

Lâm Diễm đã cùng với bạn của mình nói thời điểm mà Nhan Tàm Châu nói chuyện điện thoại trông vô cùng đẹp trai, lúc ấy Lâm Diễm nói “ Mình cảm thấy điện thoại đẹp chứ không phải anh ta đẹp.”

“ Cậu đúng là miệng nói một đằng trong bụng nghĩ một nẻo.”



Nhan Tầm Châu vừa nhận điện thoại vừa nhìn xung quanh, sau đó tắt điện thoại nhìn Lâm Diễm nói “ Tôi đi trước, đợi lát nữa cùng Nguyễn Mỵ về, không được đi đường tắt về nhà, tôi đã bố trí người bên ngoài chờ, lát đi theo bọn họ trở về.”

Lâm Diễm biết Nhan Tầm Châu muốn đi ra ngoài đánh nhau, gấp đến độ đứng lên “ Không được đi!”

Nhan Tìm Châu thất thần một chút, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Diễm, đôi mắt dài nhỏ tràn đầy ánh sáng, mở miệng nói : “ Gấp cái gì, tôi chỉ cùng bạn ra ngoài ăn khuya mà thôi.”

“Vậy anh mang theo tôi đi cùng được không?” Lâm Diễm nói.

Nhan Tầm Châu cười, vươn tay chỉ vào trán Lâm Diễm “Mangcô đi, mang đi thì tôi có còn mặt mũi hay không chứ?”

Lâm Diễm có chứng bệnh đa nghi, lúc cùng Nguyễn Mỵ trở về cảm thấy có người đi theo các cô, Nguyễn Mỵ thấy cô bất an, nắm tay nói : “ Không sợ, tôi đều quen tiểu tử A Châu kia suốt ngày theo rồi.”

Lâm Diễm cùng Nguyễn Mỵ đứng cùng nhau, tuy rằng tính cách Nguyễn Mỵ có chút lạnh nhạt, nhưng Lâm Diễm lại cực kỳ thích kiểu tính cách này, có lúc thoải mái, giống như cùng cô từ nhỏ liền có quan hệ thân thiết.

Nhan Tầm Châu để lại ba bốn người đưa cô cùng Nguyễn Mỵ về nhà, ba người đều là nói láo, một đường tán gẫu về Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm cảm thấy được bọn họ đối với Nhan Tầm Châu sùng bái quá mức, giống như Nhan Tầm Châu đánh rắm bọn họ cũng thấy thơm ngất ngây.

Buổi tối Nhan Tầm Châu không về nhà, vợ chồng Nhan gia đã quen Nhan Tầm Châu ba bốn ngày không có ở nhà, cho nên Lâm Diễm và Nguyễn Mỵ khi trở về cũng không hỏi Nhan Tầm Châu đâu.

Thế nhưng Lâm Diễm vẫn có chút lo lắng, rửa mặt xong lên giường trằn trọc một hồi lâu, xuống lầu đến phòng Nhan Đình.

Nhan Tầm Châu được Nhan Đình mang theo hai mươi người theo Vương Lực đi cứu trở về, Vương Lực là ai, nếu lúc ấy Nhan Tầm Châu là một đứa trẻ muốn chứng tỏ mình thì Vương Lực là một xã hội đen đích thực. Hội trưởng của “Áp bá hội”, dưới tay hàng tram anh em, càng ngày tên tuổi càng khí phách.

Nhan Tầm Châu buổi tối lại cùng Vương Lực đến đây một hồi tử chiến, một chân bị đánh gãy, bị đưa đến bệnh viện, quang vinh ở trong đó một tuần.

Sau lần đó Nhan Tầm Châu có chút an phận, nhưng đối với Lâm Diễm sự việc đó như một cơn ác mộng, mỗi ngày sai cô làm cái này lấy cái kia, kỳ thật cũng không bằng Nhan Tầm Châu lấy cô ra làm tiêu khiển.

Nhan Tìm Châu phải ở phòng bệnh học tập, Lâm Diễm không tin, không để cho anh đi lấy sách, Nhan Tầm Châu dùng sức gây ép cô, ruốt cục Lâm Diễm đầu hàng tìm một quyển từ điển Tiếng Anh cho anh.

Lâm Diễm nghĩ : cô đợi Nhan Tầm Châu xem chán thì thôi.

Kết quả Nhan Tầm Châu thật đúng ngoan ngoãn, đối với Lâm Diễm tích cực lớn tiếng nói, hiện lên một bộ dáng cậu học sinh tốt.

Nhan Tầm Châu là người đứng đầu đang ở trong phòng bệnh, sẽ không ảnh hưởng người khác, nhưng lại ảnh hưởng Lâm Diễm, vì chiếu cố Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm đã phải mang bài tập ở trường đến bệnh viện làm.

“Nhan Tầm Châu, anh có thể hay không tự học một chút?” Lâm Diểm ngẩng đầu định cùng Nhan Tầm Châu thương lượng.

Nhan Tầm Châu nghĩ nghĩ, gật đầu : “Vậy cô lại đây dạy tôi đọc mấy từ đơn này đi???”

Lâm Diễm đứng lên, nghi hoặc đến trước giường bệnh Nhan Tầm Châu “Từ nào”

Ngón tay thon dài Nhan Tìm Châu chỉ một từ đơn “ Từ này, tôi đọc không chính xác, cô đọc một lần cho tôi nghe.”

Tiếng Anh của Lâm Diễm cũng tốt, không mất mấy thời gian liền đọc được, thế nhưng Nhan Tìm Châu muốn cô đọc chính xác lại có điểm khó đọc, Lâm Diễm nhẩm đi nhẩm lại ba lượt mới nói : “—ni—sθ—tist—”

“Anaesthetist, người gây mê.” Lâm Diễm vừa nặng vừa đọc một lần.

Nhan Tìm Châu hạ ánh mắt “Đọc lại một lần.”

Lâm Diễm hạ miệng “—ni—sθ—tist—”

“Một lần nữa.”

“—— . . . . . .”

Lâm Diễm chưa bao giờ nghĩ Nhan Tìm Châu lại nhân cơ hội đó hôn cô, phương thức hôn vừa vội lại bá đạo.