“Ma quỷ?” Hoa Tuế Từ mặt tối sầm lại, không lẽ tên hậu bối này lại coi cô là ma quỷ?
Nghĩ rằng mình vừa chọc giận "ma áo đỏ", Hoa Ninh vội lùi vài bước. Dù biết rằng với sức mạnh của “ma áo đỏ” trước mặt, khoảng cách này chẳng mang lại chút an toàn nào, nhưng ít nhất cậu cũng cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Hoa Tuế Từ hít một hơi sâu. Cô chỉ là thích mặc áo đỏ, ra khỏi cấm địa xuống núi quên thay đồ, vậy mà tên hậu bối này dám đánh giá cô như thế sao?!
“Cậu, gia chủ hiện tại của nhà họ Hoa là ai?”
Hoa Ninh ngay lập tức trở nên cảnh giác. Dù năng lực của cậu không phải mạnh mẽ gì, nhưng không có lý nào... Cậu còn đang ngỡ ngàng khi thấy miếng ngọc bội giấu kỹ trong người bỗng tự bay ra, rơi thẳng vào tay "ma áo đỏ" trước mặt. Cậu sững sờ đến mức mắt gần như lòi ra.
Không thể nào, đó là ngọc bội của cậu mà! Ông nội đã tặng nó cho cậu từ khi mới chào đời, tại sao lại nghe theo lời của một con ma quỷ chứ?!
Hoa Tuế Từ mân mê miếng ngọc bội trong tay, nhìn thấy biểu tượng gia tộc họ Hoa khắc trên đó, ánh mắt trở nên phức tạp. Cô không tìm nhầm người rồi.
“Cậu…”
“Hoa Ninh, dẫn ta đi gặp gia chủ nhà họ Hoa hiện tại.”
“Không bao giờ!” Hoa Ninh nghiến răng đáp lời, cậu đứng thẳng người, trong mắt không còn chút sợ hãi nào. Dù có chết tại đây, cậu cũng không đời nào dẫn ma quỷ về nhà.
Thái độ của Hoa Tuế Từ dịu đi đôi chút khi thấy phản ứng của cậu. “Ngọc bội của nhà họ Hoa chỉ nhận chủ nhân có dòng máu nhà họ Hoa, điều này cậu phải biết rõ chứ?”
Hoa Ninh lưỡng lự gật đầu, đó cũng là điều khiến cậu khó hiểu và kinh ngạc.
Miếng ngọc bội khắc tên Hoa Ninh đang xoay tròn trong tay người mà cậu tưởng là "ma áo đỏ", ngoan ngoãn đến mức khó tin.
“Để tôi gọi điện hỏi trước đã.”
Hoa Ninh lấy điện thoại ra, thấy vẫn có tín hiệu liền nhanh chóng bấm số của ông nội, hy vọng ông vẫn chưa ngủ.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng ông vang lên đầy uy lực: “Thằng nhóc kia! Giữa đêm khuya thanh vắng thanh tịnh mày gọi điện làm gì? Lại gây họa gì nữa hả?”
Giọng ông vang dội đến mức Hoa Tuế Từ đứng cách xa cũng nghe thấy.
Hoa Ninh đỏ mặt vì xấu hổ: “Ông nội, đừng nói nữa, ở đây có một... Ờ... Ma quỷ muốn gặp ông.”
“Ta nói rồi, ta không phải ma quỷ!” Hoa Tuế Từ cảm thấy thái dương mình giật giật, chỉ muốn đập tên hậu bối này một trận. Thật đáng ghét!
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó là tiếng hét to hơn nữa: “Hoa Ninh!!”
Hoa Tuế Từ giơ tay ra, cô không rõ thứ này là cái gì mà có thể truyền âm từ xa, nhưng rõ ràng để cô giải thích thì tốt hơn.
Hoa Ninh mở loa ngoài, cẩn thận đưa điện thoại qua, và ngạc nhiên thấy người đối diện cầm chắc lấy nó. Cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Hoa Chí Linh?”
“Bà là ai?” Ông lão ngồi bật dậy, lông mày nhíu chặt.
“Hoa Tuế Từ.”
“Không thể nào!” Ông lão phản xạ phủ nhận ngay, “Cô cô nhỏ đã….”
Ông lão không nói hết câu, bởi vì ông nhớ ra chưa từng có ai xác nhận cái chết của cô cô nhỏ, mọi người chỉ mặc định rằng cô đã chết ở đó.
Hoa Tuế Từ thấy lạ lùng. Cô chỉ là bế quan một thời gian, dù thời gian có dài hơn chút, nhưng trong giới huyền học đâu có gì lạ, tại sao ai cũng nghĩ rằng cô đã chết?
“Tại sao nhà cũ không còn ai? Những người khác của nhà họ Hoa đâu? Tại sao lại bỏ mặc nhà cũ trên núi không ngó ngàng? Lại còn cho nổ núi?”
Ba câu hỏi của Hoa Tuế Từ khiến ông lão ở đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Ông phải trả lời thế nào đây? Và ông có thể trả lời ra sao?