Ký túc xá của Khương Kiến Nguyệt và Thẩm Thanh Thanh nằm ở khu phía đông của Tân Bắc, cách đó một con đường lớn. Để đi bộ về cũng phải mất hơn mười phút.
Vừa ra khỏi cổng khuôn viên phía này, hai người đã thấy một hàng xe con đỗ ngay trên đường.
Nổi bật nhất trong số đó, thu hút không ít ánh nhìn của sinh viên và người qua đường, chính là chiếc Aston Martin Vanquish Zagato màu trắng đỗ trước tiệm trà sữa, cùng người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe.
Anh mặc một bộ vest dáng rộng màu xanh xám nhạt. Chiếc áo khoác được khoác hờ hững trên vai, để lộ áo lụa sọc xanh đen bên trong. Quần âu rộng rãi càng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp.
Anh cao lớn, ngay cả khi lười biếng tựa nghiêng vào đầu xe với đôi chân khẽ co, anh vẫn vượt trội hơn hẳn những người qua lại xung quanh.
Có vẻ như anh đang chờ ai đó. Một tay anh đặt lên nóc xe, tay còn lại bấm điện thoại. Thi thoảng anh ngẩng lên nhìn về phía cửa tiệm, để lộ gương mặt đẹp đến mức khó phân biệt nổi là nam hay nữ dưới ánh nắng.
Sự xuất hiện của anh khiến những người xung quanh không khỏi hít vào một hơi kinh ngạc.
Nhưng với Khương Kiến Nguyệt, sự xuất hiện của anh chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Cô như bị đông cứng, đứng im tại chỗ, toàn thân cứng đờ.
“Khương Khương, cậu đang nhìn anh chàng đó sao?”
Thẩm Thanh Thanh luôn đứng cạnh cô, tất nhiên nhận ra ánh mắt của cô đang hướng về phía anh ta. Cô nghĩ rằng bạn mình có hứng thú với người đàn ông đó. Sau một hồi đắn đo, nhớ đến những lời đồn đại, cô khẽ nói:
“Anh ta… tớ biết anh ta. Mặc dù trông rất đẹp trai, nhưng anh ta lăng nhăng lắm, không phải người tốt đâu.”
Quả thực, diện mạo của Úc Điệm Thu đã khiến người ta liên tưởng đến một kẻ đa tình nhưng bạc tình.
Làn da trắng lạnh, đôi môi đỏ rực còn nổi bật hơn cả nữ giới. Mái tóc đen tuyền điểm vài sợi ánh xanh xám, cùng đôi mắt hồ ly dài hẹp, đuôi mắt hơi chếch lên, mang theo vẻ mê hoặc không chút che giấu.
Chỉ cần liếc nhìn một cô gái, anh ta dường như đã có thể khiến tim người đó đập loạn nhịp, mặt đỏ như gấc.
Phụ kiện trên người anh cũng rất tinh tế. Chiếc kẹp tai bạc nạm đá sapphire xanh đậm bên tai phải và chiếc nhẫn khắc họa tiết đặc biệt trên ngón trỏ trái, tất cả đều toát lên thân phận không tầm thường.
“Thanh Thanh, cậu nghĩ nhiều rồi. Tớ không nhìn anh ta.”
Dường như cảm thấy lời giải thích của mình hơi yếu ớt, Khương Kiến Nguyệt chỉ tay về phía đó và bổ sung thêm:
“Tớ chỉ đang nhìn tiệm bánh đối diện thôi. Cậu thấy không? Hình như có rất nhiều người xếp hàng ở đó.”
“Ơ, đúng thật! Nhiều người ghê.” Thẩm Thanh Thanh cũng nhìn theo, mắt sáng rỡ. “Lúc đến tớ chẳng để ý gì cả. Tiệm đó mới khai trương à?”
“Không biết nữa. Thanh Thanh, cậu muốn thử xem không?”
“Đi đi đi, qua đường rồi mình vào đó xem thử.”
Ánh mắt của Thẩm Thanh Thanh ngay lập tức bị tiệm bánh thu hút.
Thấy vậy, Khương Kiến Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô quay lại nhìn đèn giao thông đang đếm ngược, trong lòng lẩm nhẩm theo từng giây.
Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, cô không chút do dự, kéo tay Thẩm Thanh Thanh băng qua đường.