Một năm trước.
Giữa tháng mười, ánh nắng vẫn gay gắt, như muốn thiêu đốt mọi thứ dưới mặt đất.
Không khí nóng bức đến mức dường như mọi thứ xung quanh đều méo mó dưới làn hơi nóng, dù có những cơn gió thỉnh thoảng thổi qua, chạm vào da thịt cũng chỉ là những đợt nhiệt cuộn xoáy, chẳng giúp dịu đi bao nhiêu.
So với không khí nóng rực bên ngoài, bên trong sân vận động lại mát mẻ hơn nhiều. Hệ thống điều hòa bốn phía hoạt động hết công suất, không ngừng thổi ra những làn gió lạnh mát lành, nhanh chóng lan tỏa khắp khán đài và cả sân bóng rổ, giữ cho không gian bên trong luôn dễ chịu.
Trên sân bóng rổ, các sinh viên của Học viện Vật lý và Học viện Tài chính đang thi đấu trong trận chung kết.
Bình thường, trời nóng bức thế này thì chẳng mấy ai muốn mò ra sân vận động để xem bóng rổ. Nhưng vì quy định tích lũy điểm rèn luyện ngoại khóa của Đại học Tân Bắc, và việc xem trận đấu lại là một trong những cách để lấy điểm, nên nhiều sinh viên đã đổ xô đến đây.
Thẩm Thanh Thanh và Khương Kiến Nguyệt cũng nằm trong số đó, dù thực ra, Khương Kiến Nguyệt bị cô bạn cùng phòng Thẩm Thanh Thanh lôi kéo đến xem.
Lúc này là thời gian nghỉ giữa trận. Trong tiếng nhạc chát chúa vang lên, đội cổ động viên mặc những trang phục nóng bỏng bước lên sân khấu biểu diễn, thu hút ánh nhìn của không ít người.
Nhưng Thẩm Thanh Thanh lại chẳng mấy quan tâm đến màn biểu diễn ấy. Cũng như nhiều nữ sinh khác, ánh mắt cô đang dõi theo một chàng trai nổi bật trên sân, người mang cái tên Lâu Cố Bắc in trên đồng phục trắng tinh.
Chàng trai ấy mặc bộ đồng phục trắng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi. Anh tiện tay quàng khăn lông trắng lên cổ, rồi cầm lấy chai nước khoáng, ngửa đầu uống một hơi.
Từng giọt mồ hôi thấm ướt mái tóc, lăn dài xuống khuôn mặt sắc sảo với đôi lông mày hơi nhíu, sống mũi cao thẳng. Những giọt mồ hôi rơi xuống từ vầng trán, lướt qua xương hàm góc cạnh, chảy dọc xuống cổ, nơi hầu kết lấp ló. Khung cảnh ấy toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Dáng người của anh ta cũng vô cùng lý tưởng – cao ráo, rắn chắc với những đường nét cơ bắp khỏe khoắn. Trên sân, anh như một con báo săn dẻo dai, mạnh mẽ, toát ra khí chất áp đảo mọi ánh nhìn.
Dù chỉ là một cái liếc nhìn thoáng qua khán đài, ánh mắt anh vẫn khiến người ta cảm nhận được sự ngạo nghễ, tự tin.
Đó chính là Lâu Cố Bắc, sinh viên năm ba của Học viện Vật lý. Ở Đại học Tân Bắc, thậm chí cả trong giới học thuật của Hoa Quốc, anh là một huyền thoại sống.
Khi còn là học sinh cấp ba, giữa hàng ngàn học sinh ưu tú, anh đã xuất sắc giành được huy chương Vàng trong cuộc thi Vật lý Quốc gia và được chọn vào đội tuyển quốc gia.
Lúc ấy, cả Đại học Tân Bắc và Đại học Tân Nam đều tranh giành anh ráo riết, thậm chí căng thẳng đến mức hai trường suýt nữa đã lao vào cuộc chiến chỉ để có được Lâu Cố Bắc.