Tình Đoạn Vãng

Chương 9: Từng là đứa trẻ ngoan

Nhạc Thanh lúc này thần trí mơ hồ, chỉ kịp thốt lên vài tiếng yếu ớt rồi ngất đi.

“Ư hức… Đó là… kỷ vật của bố mẹ…”

Cô nằm gục trên giường, Dịch Phong sững lại trước câu nói của cô.

“Không phải của người đàn ông khác sao…”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Nhạc Thanh thức dậy sớm để làm việc, toàn thân ê ẩm, mỗi bước đi đều mang theo cơn đau âm ỉ.

Đặc biệt là nơi ấy, khiến cô di chuyển khó nhọc hơn bao giờ hết.

Khi cô bước vào bếp, bà bà nhìn thấy, liền múc ra một bát canh nóng hổi, đưa đến trước mặt cô.

“Mau uống đi.”

“Đây là…”

“Canh nấm linh chi, giúp giảm đau. Ta nấu cho Sâm phu nhân, nhưng cũng chừa lại cho con một bát. Mau uống đi, đừng để Tiểu Yến nhìn thấy.”

“Cháu cảm ơn…”

Nhạc Thanh vừa đưa bát canh lên miệng đã cảm thấy mắt mình cay xè.

Ở nơi này, ít ra vẫn còn có người đối xử tử tế với cô.

“Thiếu gia vốn không phải người như vậy đâu. Thật đáng tiếc…”

Nhạc Thanh ngẩng đầu lên nhìn bà bà, trong ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu.

Thấy cô ngạc nhiên, bà bà liền tiếp tục kể:

“Lúc nhỏ, thiếu gia là người thông minh lỗi lạc, lại rất ngoan ngoãn. Lẽ ra, cậu đã có thể có một gia đình hạnh phúc.”

“Vậy tại sao…?”

“Haiz, Trần lão gia vốn bản tính ghen tuông. Người ta đồn rằng vì không chịu nổi tính của lão gia mà Trần phu nhân đã đem lòng yêu một nông dân thấp hèn. Khi lão gia phát hiện ra, ngày đêm đánh chửi, rượu chè triền miên. Cuối cùng, vào một ngày mưa bão, ông đã mất mạng trong một tai nạn khi đang say rượu.”

“Vậy còn Trần phu nhân?”

“Sau đó không lâu, bà cũng không chịu nổi sự mất mát, đã... treo cổ tự vẫn... ngay trước mặt thiếu gia. Lúc đó thiếu gia chỉ mới sáu tuổi, đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ bạo hành và rồi lại mất đi cả hai.”

Nhạc Thanh lặng lẽ suy tư, không ngờ rằng người đàn ông luôn tỏ ra hung hãn, lạnh lùng ấy lại mang trong mình một quá khứ đầy đau buồn như vậy.

Cô bất giác nhớ về bố mẹ mình.

“Nhưng thiếu gia vẫn còn may mắn vì có Sâm phu nhân chăm sóc. Bà ấy coi cậu như con ruột, dù tính tình có phần khó chịu, nhưng cơ nghiệp nhà họ Trần vẫn được giữ vững đến ngày hôm nay cũng là nhờ một tay bà ấy.”

Không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng đến lạ thường.

Dịch Phong đã bước xuống sảnh, chuẩn bị đi làm.

Chỉ cần nơi nào có sự hiện diện của anh ta, bầu không khí sẽ tự động trở nên lạnh lẽo, u ám đến rợn người.