Thực ra trong lòng hắn vốn chán ghét cô, nhưng đối diện với sắc đẹp ngọt ngào này, bản năng nam giới không khỏi trỗi dậy.
Chỉ đợi có thế, hắn lập tức đẩy cô xuống giường, thô bạo kéo một bên vai áo xuống, đôi môi hắn lướt nhanh lên làn da trắng muốt.
Nhạc Thanh hoảng hốt, theo phản xạ đẩy hắn ra.
“Trần tổng, anh đừng như vậy mà…”
Trán Dịch Phong nhíu lại, ánh mắt lạnh băng.
“Đừng? Em là gì của tôi?”
“… Là vợ.”
“Đúng thế nhỉ? Vậy đây không phải là việc mà vợ chồng nên làm sao?”
Nhạc Thanh im lặng, không thể nói thêm gì.
“Đừng làm tôi khó chịu.”
Hắn mạnh mẽ kìm chặt tay cô xuống giường, cúi đầu xuống, môi hắn bắt đầu chạm vào cổ, vai, rồi tiếp tục trượt dần trên da ngực mềm mại.
Bàn tay gân guốc của Dịch Phong thô bạo lướt đi trên cặp đùi trắng nõn, từng động tác đều mang theo sự lạnh lùng và chiếm hữu.
Hắn len lỏi vào bên trong lớp áo choàng tắm, chạm đến nơi bí mật nhất của cô, đầy trêu chọc và khinh miệt.
“Hức…”
“Khóc gì chứ? Người ngoài nhìn vào lại nghĩ tôi đang cưỡng ép em đấy...”
Dịch Phong cúi đầu, đặt những nụ hôn nhàn nhạt lên cổ cô, như một sự trêu ngươi.
“... nếu vậy thì thật oan ức cho tôi quá, rõ ràng bây giờ tôi chính là chồng của em.”
Nhạc Thanh kêu lên một tiếng yếu ớt khi ngón tay lạnh lùng của Dịch Phong thâm nhập vào nơi mềm mại của cô, không gian ẩm ướt khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Tay còn lại bóp chặt hai má cô, kéo cô vào một nụ hôn thô bạo, môi cô đau rát, dường như muốn sưng lên dưới sức ép không ngừng của hắn.
Đũng quần căng phồng của hắn gấp gáp ma sát trên đùi cô.
Nhạc Thanh sợ hãi, cơ thể cô co rút lại, gắng gượng chịu đựng những động chạm đầy chiếm hữu.
Hắn mạnh mẽ tách hai chân cô ra, cảnh tượng trước mắt như một lời mời gọi không thể cưỡng lại, khiến hắn không chờ được thêm nữa mà lập tức xâm chiếm.
“A… Đau quá… Trần tổng… Xin đừng…”
Nhạc Thanh thút thít cầu xin, nhưng Dịch Phong từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, đặc biệt là lúc này.
Lời van xin của cô chẳng có chút ý nghĩa nào đối với hắn.
“Bây giờ giải thích đi, em bảo là không phản bội tôi.”
“…"
“Bây giờ không giải thích, sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”
Hắn ép buộc cô, hạ thân không ngừng chuyển động đầy mạnh mẽ.
Nhạc Thanh chỉ có thể nhắm chặt mắt, chịu đựng sự đau đớn.
Hắn lại còn ép người quá đáng, bắt ép cô giải thích. Nhạc Thanh lúc này thở thôi cũng khó khăn.
Dịch Phong cúi người, cắm răng sâu vào bả vai Nhạc Thanh, vết cắn càng lúc càng sâu khiến cô kêu lên đau đớn.
“Đừng mà… Tôi xin anh… Trần tổng…”
“Vậy thì giải thích đi.”
“A Hiểu… chỉ giúp tôi… nhặt lại dây chuyền…”
“Dây chuyền...?”
Hắn đột ngột dừng lại, ánh mắt sắt lạnh dán chặt vào cô.
“Tại sao? Tôi đã vứt nó đi rồi, em còn dám nhặt lại?”
Vừa dứt lời, Dịch Phong lập tức điên cuồng chuyển động, cơn đau từ phía dưới khiến Nhạc Thanh bật khóc nức nở, cổ họng như bị rút sạch không khí, không thể nói thêm lời nào.
“Đúng là được những kẻ không ra gì sinh ra, bản tính thấp hèn luôn thích chọc tức người khác!”
Hắn không ngừng chửi rủa, miệt thị cô, kéo dài sự hành hạ thêm một lúc lâu rồi mới dừng lại.