Tình Đoạn Vãng

Chương 7: Có thích hắn không?

“Xem mày lần sau còn dám xen vào chuyện của người khác nữa không!”

Nhạc Thanh đứng đó, trái tim như bị xé toạc, đau đớn không thể nói thành lời.

A Hiểu vì giúp cô mà chịu đựng bao nhiêu khổ nhục.

Cô định lao tới, muốn can ngăn Dịch Phong tha cho A Hiểu, nhưng bà lão bên cạnh nhanh chóng giữ chặt tay cô lại, lắc đầu ngăn cản.

Nhạc Thanh hiểu rõ, nếu cô can thiệp lúc này, chỉ khiến Dịch Phong càng thêm nổi giận.

Nhạc Thanh cố gắng kìm chặt nước mắt đến đỏ ngầu đôi mắt.

"Tống cổ nó ra khỏi nhà! Tất cả các người nhìn đây mà làm gương."

Dịch Phong lạnh lùng ra lệnh, rồi trước khi quay đi, hắn thản nhiên ném vài tờ tiền vào tay Tiểu Yến.

Cô ta nhận lấy với nụ cười mãn nguyện. Bà lão chỉ biết lắc đầu ngao ngán…

Nhạc Thanh nhìn về phía Tiểu Yến và Dịch Phong, trong lòng như sóng biển cuộn trào, đôi mắt đỏ ngầu căm hận.

Suốt buổi tối, cô dốc sức làm hết việc này đến việc khác, không để mình có một phút ngơi tay, chỉ để tránh phải đối diện với hắn.

Nhưng rồi, đêm đến, cô vẫn phải quay về căn phòng của hắn.

Nhạc Thanh lặng lẽ bước vào phòng. Dịch Phong ngồi trên giường, tay cầm cuốn sách, ánh mắt lạnh lùng dán vào từng trang giấy.

Cô cố tình vào phòng muộn, hy vọng hắn đã ngủ, nhưng hắn vẫn thức, như đang đợi cô.

Cô bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, tay run rẩy nắm chặt vào nhau, cố giữ bình tĩnh nhưng móng tay đã bấm sâu vào da thịt.

Cô cúi gằm mặt, vội vã đi thẳng vào phòng tắm, sợ rằng chỉ một ánh mắt của hắn cũng khiến cô tan vỡ.

"Có thích hắn không?"

Giọng nói của Dịch Phong bất chợt vang lên sau lưng, như một luồng hơi lạnh lẽo thổi qua gáy cô. Nhạc Thanh giật mình, cả người run rẩy.

"Không… không có."

Hắn đứng phía sau, áp cằm lên vai cô thì thầm.

“Vậy em nói xem, làm sao để tôi tin em đây?”

Nhạc Thanh quay người lại, không thể kìm được mà quỳ xuống, hai tay chắp trước ngực, nước mắt rơi như mưa. “Tôi thực sự không có tình cảm với A Hiểu. Tôi chưa từng phản bội anh.”

“Được, hôm nay tôi sẽ nghe em giải thích.”

Nói rồi, Dịch Phong hất cằm về phía phòng tắm.

Nhạc Thanh lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước vào, tắm rửa sạch sẽ.

Lúc sau cô trở ra với chiếc áo choàng tắm trên người, hơi nước ấm áp vẫn còn vương vấn, khiến mái tóc ướt càng thêm mềm mại.

Nhìn cô lúc này, thật đáng thương nhưng cũng vô cùng quyến rũ.

Dịch Phong vỗ vỗ tay lên đệm vài cái, ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh.