Tình Đoạn Vãng

Chương 6: Chim chuột

Tiếc nuối trào dâng khi nghĩ về sợi dây chuyền cũ – kỷ vật quý giá mà ba đã tặng mẹ trong ngày cưới.

Giờ đây, Nhạc Thanh chỉ cảm thấy bản thân thật đáng trách vì đã làm mất một vật vô cùng quan trọng.

Sáng hôm sau, trong khi Nhạc Thanh đang quét dọn ngoài vườn, A Hiểu – một người hầu nam trẻ tuổi – bước tới gần.

Anh lặng lẽ xòe tay, trong đó là sợi dây chuyền cũ. Nhìn thấy kỷ vật của bố mẹ, Nhạc Thanh không khỏi mừng rỡ.

"Tôi nhặt được khi đang dọn cỏ," A Hiểu ngập ngừng, giọng nói mang chút lo lắng.

"Tối qua… tôi nghe thấy tiếng Trần tổng mắng cô… tôi không cố ý nghe lén đâu…"

Anh gãi đầu ngại ngùng, Nhạc Thanh nhìn anh với ánh mắt đầy xúc động.

"Cảm ơn anh."

Trong Trần gia, cuộc sống thật khổ cực. Mỗi ngày A Hiểu chỉ nghe tiếng "xin lỗi", đã lâu lắm rồi mới có người nói lời cảm ơn anh, khiến trái tim A Hiểu không khỏi rộn ràng.

Hai má anh đỏ ửng vì ngại ngùng.

Ngày hôm ấy, Nhạc Thanh trải qua một khoảng thời gian yên bình khi Dịch Phong đi làm, không phải để ý đến thái độ của hắn.

Nhưng đến chiều tối, khi hắn trở về, mọi sự bình yên nhanh chóng tan biến.

Nhạc Thanh đang lui cui phụ nấu bữa tối trong bếp thì bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ sảnh chính.

Cô cùng những người hầu khác vội vã chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Thì ra là lại có người làm phật lòng Trần tổng.

Nhạc Thanh cố gắng chen vào dòng người để nhìn rõ hơn.

Nhưng khi nhận ra kẻ xấu số đó là A Hiểu, hai mắt cô lập tức vô hồn, cả người cứng đờ.

Cô phải giơ hai tay che miệng để tránh phát ra tiếng kêu kinh hãi.

A Hiểu nằm bẹp dưới sàn, khuôn mặt bầm dập, trong khi Dịch Phong lạnh lùng giẫm chân lên mặt anh, hành động vô cùng sỉ nhục.

Bên cạnh là Tiểu Yến, hai tay chống hông, gương mặt hống hách đầy tự mãn.

Cô ta hết nhìn A Hiểu lại liếc ánh mắt đầy ẩn ý về phía Nhạc Thanh.

Cảnh tượng ấy khiến Nhạc Thanh nhanh chóng hiểu ra tình hình hiện tại.

"Láo toét! Dám chim chuột trong nhà tao. Mày cũng to gan lắm đấy, ăn cơm nhà họ Trần mà lại dám mơ tưởng đến người của tao."

Dịch Phong vừa chửi rủa vừa tàn nhẫn giẫm lên mặt A Hiểu.

"Tôi… chỉ… muốn trả lại… dây chuyền cho thiếu phu nhân…" A Hiểu gắng gượng nói.

"Cô ta nhờ mày sao?" Dịch Phong gằn giọng, ánh mắt rực lên vẻ giận dữ.

"K…hông có… là tôi tự…"

A Hiểu chưa kịp dứt lời thì một tiếng thét đau đớn vang lên. Dịch Phong không ngừng giẫm đạp lên cơ thể anh, khiến một chân của A Hiểu bị gãy nát.