“Tôi cũng đối xử với Dịch thiếu gia rất đặc biệt". Cậu cười với người phụ nữ, nụ cười rất vô hại.
Cậu là một người có tinh thần hợp đồng.
Đã nhận tiền rồi mà không trả lại được, thì phải làm việc thôi.
Một năm rưỡi qua cậu đã làm việc rất chăm chỉ, tốn không ít tâm tư để đóng vai người tình trong mộng của Dịch Thành.
Lần gần nhất cậu nỗ lực đến vậy là trước khi xuyên sách, khi cậu ép người anh cùng cha khác mẹ trong công ty gia đình từ bỏ việc cạnh tranh.
Ôn Thịnh Nhiên cảm thấy bản thân đã rất xứng đáng với Dịch Thành—
Và cả số tiền trong tài khoản của cậu.
Cậu thậm chí còn dư sức để duy trì tính cách của nhân vật chính thụ.
Nhu nhược, ngoan ngoãn, việc gì cũng lấy Dịch Thành làm ưu tiên.
Cậu cảm thấy, thời buổi này, người xuyên sách và thế thân có tâm như cậu đã không còn nhiều nữa.
Linda vẫn không nói gì, không biết có phải vì bị những lời của cậu làm cho kinh ngạc hay không.
Một lát sau, cô nói: “Dịch thiếu gia có lẽ sẽ không để cậu đi".
“Giam giữ là bất hợp pháp". Ôn Thịnh Nhiên nhắc nhở cô.
“Thực sự không có chút khả năng nào sao?” Linda hỏi cậu.
Ôn Thịnh Nhiên suy nghĩ một lúc.
“Chị cảm thấy khả năng Dịch Thành theo đuổi được người tình trong mộng của hắn có lớn không?” Cậu hỏi.
Trên khuôn mặt Linda lộ ra chút vẻ do dự.
Ôn Thịnh Nhiên kiên nhẫn chờ đợi.
Một lát sau, Linda vẫn thành thật lên tiếng: “Về mặt công việc, nhà họ Lê là danh môn, gia phong trong sạch, truyền thống, alpha với alpha ở bên nhau là quá khác thường. Về mặt cá nhân, Lê Du có tính cách lạnh lùng, và cũng đã từ chối rõ ràng Dịch thiếu gia rồi, cho nên... có lẽ... không có khả năng gì".
Ý của cô là muốn ngầm gợi ý cho Ôn Thịnh Nhiên rằng, Dịch Thành có vẻ như sẵn sàng buông bỏ Lê Du.
Nhưng khi cô vừa nói xong, Ôn Thịnh Nhiên chợt cười.
“Phân tích rất đúng". Cậu nói, “Khả năng tôi và Dịch Thành ở bên nhau cũng giống như khả năng hắn theo đuổi được người tình trong mộng của anh ta vậy".
Linda: “…”
*
Dù sao đi nữa, sau một năm rưỡi, Linda và Ôn Thịnh Nhiên cũng có chút quan hệ riêng tư.
Nhận ra đối phương thực sự không quan tâm, cô không tiếp tục nữa mà rời khỏi phòng.
Ôn Thịnh Nhiên ôn bài một lúc, nhìn thấy tin nhắn Minh Hành gửi đến trên WeChat.
Minh Hành là một alpha, là bạn cùng ngành của cậu, cũng là đồng nghiệp tạm thời mà cậu gặp khi làm việc bán thời gian tại cửa hàng đồ ngọt.
Cậu ấy không phải là nhân vật trong tuyến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, tính tình lại đơn thuần, là người bạn duy nhất mà Ôn Thịnh Nhiên thân thiết sau khi xuyên không đến đây.
Cậu ấy gửi địa chỉ tiệm trà sữa.
Ôn Thịnh Nhiên trả lời lại, ngày hôm sau thì đi cùng cậu ấy đến xem thực tế.
Trên đường đi, Minh Hành cứ liên tục lảm nhảm.
“Này, để tôi kể cho cậu nghe". Cậu ấy nói, “Hôm qua ăn cơm, bố, anh trai và chị gái tôi đều có mặt, không khí ấy, thật là…”
Cậu ấy vẫn còn kinh hãi: “Tôi cảm giác như máy điều hòa nhà tôi giảm xuống hai độ vậy".
Ôn Thịnh Nhiên nghe thấy mà buồn cười: “Anh trai cậu cũng dữ dằn à?”
Cả nhà họ Minh đều là alpha, cậu biết Minh Hành có một chị gái, là một người phụ nữ mạnh mẽ, rất nghiêm khắc với cậu ấy.
“Chứ còn gì nữa". Minh Hành nói, rồi nghĩ ngợi một lúc, có chút do dự, “Thực ra cũng không phải, anh ấy chỉ là, ừm, nói ít, và trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì. Có lẽ vì tôi là em trai nên anh ấy rất nghiêm khắc với tôi…”
“Nhưng anh ấy dễ mềm lòng hơn chị tôi". Minh Hành nói, “Với lại, anh ấy siêu đẹp trai".
Ít nói, khuôn mặt không có biểu cảm.
Ôn Thịnh Nhiên cảm thấy miêu tả này nghe hơi quen.
Cậu suy nghĩ một lúc, rồi chợt nhớ ra.
Ồ.
Người yêu trong mộng của Dịch Thành, hình như cũng có kiểu này.
Minh Hành vẫn đang nói liên hồi.
“Nói thật, anh trai tôi còn độc thân đấy". Cậu nói, “Muốn tôi giới thiệu cho cậu làm quen không?”
Ôn Thịnh Nhiên ngẫm nghĩ một chút rồi quả quyết đáp lại.