Nhưng cậu lại khá vui.
Điều đó có nghĩa là, công việc của cậu hôm nay đã kết thúc.
Khi vừa trở về phòng mình, vẻ mặt vốn khϊếp nhược và kính cẩn của cậu lập tức biến mất, thay vào đó là một sự mệt mỏi lười biếng.
Điện thoại reo, cậu nhấc máy: "Alo?"
"Alo." Giọng của Minh Hành nghe có vẻ ngạc nhiên, "Nhiên Nhiên, cậu làm xong công việc bán thời gian rồi à?"
"Ừ." Ôn Thịnh Nhiên nói, "Xem như vậy."
Cổ tay bị Dịch Thành siết chặt vẫn còn đau âm ỉ, cậu mở vòi nước, dùng hơi lạnh xoa dịu cơn đau.
"Có việc gì à?"
"Ừm." Minh Hành không nghi ngờ gì, nói, "Tôi nghĩ rồi, công việc bán thời gian đó của cậu vẫn còn quá vất vả. Nếu thiếu tiền, tôi thấy gần trường có một tiệm trà sữa đang tuyển người, tôi gửi thông tin liên hệ cho cậu nhé?"
Cậu ấy nghĩ đến gì đó: "Nhưng công việc bán thời gian của cậu còn bao lâu nữa mới xong? Có kịp không?"
"Không." Ôn Thịnh Nhiên tắt vòi nước, nhìn lịch treo trên tường, "Cậu gửi cho tôi đi."
"Ơ?"
"Tôi sẽ nghỉ việc sau ba ngày nữa." Ôn Thịnh Nhiên cười cười, giọng điệu có vẻ thờ ơ, "Kịp mà."
…
Khi Linda gõ cửa phòng của Ôn Thịnh Nhiên, cậu đang ăn.
Mì gói nóng hổi, hương thơm tràn ngập căn phòng.
Vẫn là mùi thịt bò kho.
Cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Cậu rất đói à?"
Ôn Thịnh Nhiên nói không rõ lời: "Phải, tối ăn không đủ no."
Cậu vẫn đang mặc bộ đồ ngủ có hình chú vịt vàng lông xù xì, trông giống như một thiếu niên chưa trưởng thành.
Tóc mái dính vào trán, từng lọn từng lọn, ngoan ngoãn vô hại.
Mấy ngày nay cậu đều bận rộn với các kỳ thi môn chuyên ngành, mặc dù việc học đối với cậu không phải là quá khó, nhưng vẫn phải chuẩn bị.
Buổi trưa đi tìm tài liệu, cậu đã không ăn cơm.
Linda thở dài: "Người kia đã trở về."
Ôn Thịnh Nhiên ngẩn ra: "Ai cơ?"
"Người mà cậu vừa đóng giả." Người phụ nữ nói, có chút bất lực.
Ôn Thịnh Nhiên hiểu ra.
"Tôi đã nghĩ vậy mà." Cậu cúi mắt xuống, giọng điệu thờ ơ, "Hôm nay tâm trạng trông có vẻ hơi tệ."
Khi cậu thực sự làm những công việc trong hợp đồng, người đàn ông sẽ không tỏ thái độ gì với cậu, nhưng hôm nay lại hiếm thấy thể hiện sự khó chịu.
Tất nhiên, cậu coi như không nhìn thấy.
Chỉ cần hắn không thực sự đập vỏ chai rượu lên mặt cậu.
Người phụ nữ nhìn cậu: "Cậu không lo lắng à?"
Ôn Thịnh Nhiên ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên: "Lo lắng gì cơ?"
Người phụ nữ nhìn thẳng vào cậu, xác nhận rằng trong mắt cậu không hề có chút thất vọng nào, cảm thấy có chút á khẩu không nói nên lời.
Cô là thư ký riêng của Dịch Thành.
Ngoài những công việc thường nhật, nhiệm vụ chính của cô là xử lý những chuyện này cho Dịch Thành.
Những "chim hoàng yến" của hắn.
Người trong thành phố A đều biết, Dịch đại thiếu gia của nhà họ Dịch là một người si tình, bao năm qua vẫn luôn đơn phương yêu Lê Nhị thiếu gia Du của nhà họ Lê.
Hai năm trước, Lê Du từ chối lời tỏ tình của Dịch Thành, rồi vì chuyện học hành mà ra nước ngoài.
Dịch Thành không có được, vì thế tìm kiếm khắp nơi những người có ngoại hình hoặc khí chất giống với Lê Du.
Phần lớn những người này đều vì tiền mà đến, số ít là thực sự thích Dịch Thành.
Dù với lý do nào, khi rời xa Dịch Thành, họ đều khó giấu được sự thất vọng.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Ôn Thịnh Nhiên mở lời: “Nếu nói giữa tôi và Dịch thiếu gia là mối quan hệ hợp đồng, thì là anh ta đưa tiền, tôi đóng vai người tình trong mộng của anh ta, đôi bên cùng có lợi. Giờ thời hạn thỏa thuận sắp hết, tôi rời đi không phải là đương nhiên sao, lo lắng gì chứ?”
Giọng điệu của cậu hợp tình hợp lý đến mức Linda suýt chút nữa đã bị thuyết phục.
Nếu như cô không nhớ đến việc trước đây người này ngoan ngoãn thế nào trước mặt Dịch Thành.
Ôn Thịnh Nhiên là người đặc biệt nhất trong số những thế thân của Dịch Thành.
Cậu chỉ có đôi mắt giống với Lê Du, nhưng lại là người diễn Lê Du giống nhất.