Mặc dù chỉ mới quen biết một ngày, nhưng Phương Mẫn đã quá quen với những pha xử lý điêu luyện của Tiểu Đường, đến mức không còn ngạc nhiên nữa.
Nhưng người đầu bếp kim loại thì không nghĩ như vậy. Trong mắt hắn, hành động vừa đánh vừa nói của chàng trai trước mặt chẳng khác nào một cái tát vào mặt hắn, đây là sự sỉ nhục trần trụi!
"Ta sẽ làm ngươi thành sashimi, để ngươi tận mắt chứng kiến mình bị Công tước Jack ăn từng miếng một!"
Người kim loại giận dữ, hơn mười cánh tay vung lên nhanh chóng, những lưỡi dao mỏng tạo thành ảo ảnh trong không trung.
Lúc này, Tiểu Đường mới ngẩng đầu lên nhìn. Ngay khi mũi dao sắp lướt qua cổ, cậu khẽ mở miệng:
"Đạo hóa ngũ hành."
Trong bếp đột ngột bừng sáng ánh xanh, theo nhịp ngón tay cậu kết ấn, một trận pháp phức tạp nhỏ bé từ lòng bàn tay cậu thoát ra.
Trận pháp nhanh chóng mở rộng, bên trong tràn ngập hai luồng khí đen và trắng. Dù đứng từ xa, Phương Mẫn cũng cảm nhận rõ rệt sức sống và khí suy bại mạnh mẽ toát ra từ đó.
Đôi mắt cô hơi co lại.
Đây là thứ gì vậy?
Với một cú chạm nhẹ từ ngón tay Tiểu Đường, một luồng khí đen trắng được dẫn vào lòng bàn tay cậu. Cậu khẽ nói:
"Trời có ngũ hành, chia thời hóa sinh, tạo thành vạn vật."
Ngay khi lời cuối cùng rơi xuống, trận pháp hoàn toàn hình thành.
Quy tắc trong phòng dường như bị tạm thời phong bế, khúc xương tím nằm ở góc tường bỗng bay lên, lơ lửng giữa không trung, ngọn lửa bùng nổ mạnh mẽ.
Chỉ trong vài nhịp thở, căn bếp ngập tràn ngọn lửa tím.
Tiểu Đường đứng thẳng, nói:
"Hỏa khắc kim, đi."
Theo lời cậu, ngọn lửa tím chần chừ trong chốc lát rồi đồng loạt lao về phía người kim loại.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, từ lúc Tiểu Đường thi triển pháp thuật đến khi lửa tím bùng cháy chỉ trong vài giây. Nụ cười lạnh lẽo của người kim loại vẫn còn chưa tắt trên khuôn mặt, thì cả thân thể hắn đã đông cứng lại.
Ngọn lửa tím ngay lập tức nuốt chửng người kim loại, khuôn mặt của đầu bếp bắt đầu vặn vẹo trong cơn đau đớn tột cùng.
Dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, trên khuôn mặt lộ ra sự bối rối và mờ mịt.
Tại sao có thể như vậy… Chủ nhân rõ ràng đã ban cho ta thân thể cứng cáp và tốc độ nhanh nhất, sao lại bị ngọn lửa tầm thường này thiêu đốt…
Đứng ở góc tường, Phương Mẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi bàng hoàng không kém đầu bếp.
Dù biết lửa có thể luyện kim, nhưng cơ thể đầu bếp rõ ràng được làm từ kim loại đặc chế, vốn không nên bị tổn thương đến mức này. Không ngờ rằng dưới sự gia trì của trận pháp, lửa tím như thể được tăng sức mạnh, gây ra thương tổn nghiêm trọng cho hắn.
Ngũ hành tương khắc, là một người hiện đại, Phương Mẫn đã từng nghe qua, nhưng chỉ coi đó là một lý thuyết chưa được khoa học chứng minh, chưa từng đào sâu. Giờ đây tận mắt chứng kiến, cô mới thực sự cảm nhận được uy lực của nó.
Tiếng gào thét dần yếu đi, người đầu bếp hoàn toàn tan chảy thành tro bụi.
Tiểu Đường thu lại trận pháp, ngọn lửa tím trong căn phòng cũng dần lắng xuống.
Phương Mẫn bội phục đi tới trước: "Hỏa khắc kim, thủy khắc hỏa phải không?"
Cô không nhớ hết quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc, chỉ lờ mờ nhớ được vài thứ.
Vừa dứt lời, Tiểu Đường đã lên tiếng ngắt lời: "Suỵt…"
Ngay sau đó, cậu nở nụ cười mỉm nhìn khúc xương tím lơ lửng trên không trung:
"Xin lỗi, nếu các vị muốn học thì phải trả thêm tiền."
Khúc xương tím: "…?"
Không khí chợt ngưng đọng trong thoáng chốc.
Phương Mẫn suýt bật cười, lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm vui khi người chơi mặc cả với NPC trong phó bản. Tâm trạng cô bất giác thả lỏng.
Tranh thủ lúc này, cô lấy từ không gian chứa đồ một chiếc hộp y tế, băng bó vết bỏng trên tay.
Phương Mẫn thực hiện mọi thao tác rất thành thạo, chỉ mất chưa đầy hai phút là xử lý xong. Nhưng vừa cất chiếc hộp, cô nhanh chóng nhận ra nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột.
Những khúc xương tím từ ống tay áo của Tiểu Đường rơi xuống, trong chớp mắt kết nối thành một chỉnh thể, lờ mờ có thể thấy vài hình dáng người méo mó bên trong.
Nhận thấy luồng oán khí xung quanh tăng lên, Phương Mẫn chợt khựng lại.
Thoát khỏi sự hạn chế của lò đốt, sức mạnh của những khúc xương tím này mạnh hơn nhiều so với khi ở căn phòng nhỏ đó.
Ngay sau đó, một màn sương đen dày đặc bao trùm, những đôi mắt đỏ ngầu hiện lên, tức tối nhìn chằm chằm vào Tiểu Đường, dường như vang lên tiếng gào rú đầy giận dữ.
Đây là lần đầu tiên Phương Mẫn nhìn thấy hồn phách của những khúc xương tím, cơ thể cô cứng đờ.
Không phải chứ…
Đây là thứ mà Tiểu Đường bảo là "bí ẩn, dễ thương"…
Còn là "mấy cô bé"?!!