“Đây chẳng lẽ là nguyên liệu mà chúng ta phải tìm?”
Tiểu Đường ngẩng đầu, nhìn sang phía cô, gương mặt lộ vẻ bực bội, như thể đang gặp phải một chuyện khó chịu nhưng không muốn bỏ cuộc.
Phương Mẫn nhận ra nét mặt ấy ngay.
Tiểu Đường: “Nguyên liệu gì cơ?”
Phương Mẫn: “Cái mà đầu bếp vừa nói, chúng ta cần mang nguyên liệu ra ngoài để chuẩn bị bữa tối.”
Tiểu Đường bừng tỉnh, mỉm cười: “A, tôi giận quá hóa lú, cảm ơn đã nhắc.”
Cậu liếc nhìn góc phòng, thầm nhủ việc này thật phiền phức. Ai ngờ đơn hàng đầu tiên trong bí cảnh lại khó thương lượng thế này, chẳng phải điềm lành.
Phương Mẫn: “?”
“Vậy nãy giờ anh vào đây làm gì?”
Tiểu Đường lấy lại bình tĩnh, gương mặt lại nở nụ cười đặc trưng: “Tôi chỉ nhớ mỗi từ ‘phần thưởng’, xin cô đừng trách.”
Phương Mẫn: “...”
Không có gì bất ngờ cả.
Tiểu Đường vừa nói vừa tiến về góc phòng: “Nhờ cô nhắc nhở, nếu thành công, phần thưởng chia đôi.”
Nhìn hành động của cậu, một cảm giác bất an bất chợt trào lên trong lòng Phương Mẫn: “Anh định làm gì?”
Cô chưa kịp phản ứng thì Tiểu Đường đã dùng kiếm gạt đống vật chất ở góc đông bắc.
“Rào...”
Thứ đang cháy trong ngọn lửa tím đổ ào xuống đất, một thứ chất lỏng đen sì lan ra khắp sàn. Dù đã cháy đen, nhưng Phương Mẫn vẫn có thể dễ dàng nhận ra hình dạng của những mẩu xương người.
Cô cau mày, tim giật thót.
Không đúng, làm sao những thứ này có thể là nguyên liệu?
Ngay khi linh cảm không lành trào lên, một âm thanh xé gió vang lên bên tai.
“Vυ't——”
Một chiếc nĩa đỏ rực từ từ xuất hiện sau lưng Phương Mẫn. Nếu không phải cô phản ứng kịp thời, thứ bị đâm trúng có lẽ không phải là bức tường mà là tim cô.
Khó khăn né tránh đòn tấn công, trán Phương Mẫn đổ mồ hôi lạnh. Cô không hiểu bằng cách nào mà chiếc nĩa kia lại lặng lẽ bám theo mình từ khi nào.
“Vυ't vυ't vυ't——”
Liên tiếp vài âm thanh sắc bén vang lên, và với cảm giác nhạy bén của mình, Phương Mẫn biết có khoảng mười chiếc nĩa khác đã phong tỏa chặt chẽ lối thoát của cô. Trong môi trường nóng bức, những chiếc nĩa bị nung đỏ, gần như sắp tan chảy.
— Nhưng điều đó dường như không ngăn cản chúng có thể đoạt mạng cô chỉ trong tích tắc.
Không chỉ mình cô gặp phải nguy hiểm, mà quanh người Tiểu Đường cũng xuất hiện bảy, tám chiếc dao ăn.
Khác với tình hình của Phương Mẫn, những chiếc dao quanh Tiểu Đường như bị cậu chơi đùa. Nhìn những vật kim loại bỗng dưng sống dậy, Tiểu Đường khoanh tay, vẻ mặt đầy thích thú. Sau cú đánh hụt, chúng cố vùng vẫy thoát khỏi tường, nhận ra đối thủ không dễ đối phó, và lập tức đổi chiến lược, cùng nhau lao thẳng về phía Phương Mẫn.
“?!”
Phương Mẫn lập tức cảnh giác, nhanh chóng rút ra khẩu súng laser từ kho đồ, dùng sức mạnh của nó để né đường tấn công của những chiếc nĩa.
Là một người chơi cấp 32, các lần vượt qua nhiệm vụ trước đây đã giúp cô tăng cường thể chất đáng kể.
— Chỉ cần chịu đựng đến khi những chiếc nĩa này tan chảy, nguy hiểm sẽ được hóa giải.
Khi cô tập trung ứng phó với cuộc tấn công, cơ thể bỗng trở nên nặng nề như bị đổ chì, thậm chí cả cảm giác cũng dần trở nên mơ hồ.
“?”
Phương Mẫn cảm nhận điều bất thường, cúi đầu nhìn xuống, mắt cô bỗng mở to kinh ngạc.
Cánh tay lộ ra ngoài bộ đồ tác chiến của cô đã chuyển sang màu tối, trông như kim loại.
Ngay lập tức, một cảm giác nóng rực truyền đến, cánh tay biến thành kim loại bị nung đỏ dưới nhiệt độ cao, khiến cô gần như mất hết khả năng hành động, hoàn toàn phơi bày trước những chiếc nĩa đang lao tới.
Sao lại thế này?!
Trong cơn hoảng loạn, não bộ Phương Mẫn hoạt động cực nhanh. Những chiếc nĩa đỏ rực phản chiếu trong đôi mắt mở to của cô, càng lúc càng tiến sát.
Sắc mặt Phương Mẫn trở nên khó coi, "Chúng ta đã vi phạm quy tắc rồi!"
Tiểu Đường nghe vậy, quay sang hỏi: “Ý cô là sao?”
Phương Mẫn trắng bệch mặt, nhanh chóng đáp: "Quản gia đã dặn rất rõ, không được nói chuyện với sinh vật nào khác ngoài công tước và quản gia. Đầu bếp cũng nằm trong số đó."
Nhiệm vụ do đầu bếp giao, nhưng cô lại vô tình bỏ qua chi tiết quan trọng này!