Thiên Sư Siêu Độ Đám Tà Ác Trong Vô Hạn Lưu

Chương 11: TG1: Lâu đài cổ kinh dị 10

Trong đại sảnh, bầu không khí chợt trở nên im lặng, trên khuôn mặt Phương Mẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó tả.

Người này... vừa không nói lời nào đã đánh bại được NPC đến tận cửa sao?

Ba thành viên của nhóm “Huyết” thì biểu hiện đầy kinh ngạc. Tên đàn ông cắt tóc ngắn đứng đầu nhóm trợn mắt, trong lòng hiện rõ sự chấn động không thể che giấu.

"???"

Cho dù có sở hữu đạo cụ cấp cao, thì cũng không thể phát huy uy lực lớn như vậy đối với một người mới chứ! Khoan đã, lúc nãy người này đã dùng một lần để đánh quản gia rồi, sao lại còn có thêm lần nữa? Công hội Minh Nhãn đúng là điên rồ, lại đưa cho cậu ta một đạo cụ cấp cao mà không phải loại dùng một lần sao?!

Hắn vốn đang mong chờ một cảnh tượng máu me đẫm sàn, nhưng không ngờ kẻ bị trọng thương lại chính là NPC đến gϊếŧ người.

Trong giây phút bàng hoàng, hắn thậm chí còn nghi ngờ mình vừa nhìn thấy ảo giác.

Hai người chơi còn lại thì khỏi cần nói, cả hai đều nín thở.

Phản ứng của quản gia xác nhận rằng những gì họ vừa thấy không phải là ảo giác. Quản gia, người lúc trước còn bình thản, bỗng giật phăng chiếc mũ lễ, lộ ra cái đầu dài ngoằng đầy kỳ dị.

"Những kẻ ngoại lai ngông cuồng, các người chết chắc rồi!"

Cái đầu dị thường ấy cao hơn ngũ quan nửa mét, không giống người thường, nối liền với phần da đầu phủ đầy vảy rắn xanh xanh. Từ đó, chất độc màu xanh chảy ra liên tục.

Nhận ra mối nguy hiểm, Phương Mẫn nhanh chóng lùi lại, tránh xa khỏi cơn thịnh nộ của quản gia.

Nhìn thấy cảnh đó, Tiểu Đường lên tiếng trấn an: “Đừng lo, cái thứ bẩn thỉu lúc nãy đã bị tôi xử lý xong, khách của các người chắc vẫn đang trên đường đến.”

Câu nói ấy chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, cơn giận của quản gia tăng lên rõ rệt, một tia chất độc bắn thẳng về phía Tiểu Đường.

"Ong——"

Pháp trận màu vàng kim vững chắc chặn đứng đòn tấn công, Tiểu Đường nhíu mày nhìn quản gia giờ đã biến thành hình dạng rắn, hít nhẹ không khí và thì thầm: "Lạ thật..."

Cậu chưa bao giờ thấy một loại yêu quái nào tiến hóa theo cách này. Tổ sư gia đúng là hiển linh rồi, không chỉ mang đến cho cậu một cơ hội kiếm tiền mà còn giúp cậu mở mang tầm mắt về sự đa dạng của các loài.

Cậu không vội ra tay mà vẫn tò mò quan sát, hành động này khiến quản gia cảm thấy bị sỉ nhục.

— Kẻ ngoại lai này không chỉ vi phạm quy tắc khi ra tay với Xà Tước mà còn coi thường mình, rõ ràng là đang thách thức hắn!

Trong chớp mắt, toàn bộ đại sảnh chuyển thành màu xanh lá, khí độc dày đặc lan tỏa khắp nơi.

Ánh mắt Tiểu Đường lóe lên chiến ý, cậu chưa bao giờ hàng phục một con quái vật như thế này.

Nhưng ngay khi quản gia chuẩn bị tung đòn chí mạng, một giọng nói đã ngăn cản hắn.

"Dừng lại, sao ngươi dám đối xử với khách như vậy? Khụ khụ khụ..."

Giọng nói này nghe yếu ớt, nhưng lại rõ ràng truyền đến tai tất cả mọi người.

Quản gia ngẩng đầu nhìn, nhận ra bóng dáng đứng trong bóng tối trên cầu thang, trên mặt hắn hiện lên sự hoảng loạn, vội vàng dừng tấn công, cung kính giải thích: "Công tước đại nhân, kẻ ngoại lai này đã nhiều lần vi phạm quy tắc ngài đặt ra, thật sự không thể tha thứ!"

"Đã là khách của ta, thì tất nhiên phải đối xử lễ phép, mắc vài lỗi nhỏ cũng chẳng sao." Người đàn ông nhẹ nhàng ho vài tiếng, rồi bước xuống cầu thang, dung mạo cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.

— Đó là một khuôn mặt cực kỳ tái nhợt, làn da của hắn mịn màng đến đáng sợ, nhưng lại mỏng đến nỗi Phương Mẫn từ xa cũng có thể thấy rõ mạch máu bên dưới.

Phương Mẫn kín đáo quan sát, đây là Công tước Jack sao? Với tình trạng yếu ớt thế này, trông hắn đúng là giống một nghệ sĩ.

Quản gia trở lại hình dạng ban đầu, lấy lại chiếc mũ lễ trên bàn và đội lên đầu, cung kính theo sau công tước, đỡ hắn ngồi xuống ghế chủ tọa của bàn dài.

Cánh cổng máu sau lưng Tiểu Đường biến mất, đại sảnh trở lại trạng thái ngăn nắp như trước khi cầu nguyện.

Khác với quản gia, khí chất của Công tước Jack không mang tính xâm lược, ngược lại, trong giọng nói của hắn còn có thể nghe ra sự áy náy: “Gia nhân của ta có chút vô lễ, mong các vị khách hãy tha thứ.”

Tên đàn ông tóc húi cua nhanh chóng cười nói: “Ngài nói vậy là không phải rồi, chúng tôi là khách, vốn dĩ phải tuân theo quy tắc mà hành động. Nếu phạm lỗi, đương nhiên phải chịu trừng phạt, ngài đừng trách quản gia.”

Lời nói này làm quản gia hài lòng, hắn để mắt đến gã đàn ông tóc húi cua trong chốc lát, rồi liếc nhìn Tiểu Đường đầy âm u.

Không kìm được cơn giận trong lòng, hắn cúi xuống thì thầm vài câu vào tai công tước.