Tiểu Đường xoa cằm, chăm chú quan sát nhóm người đối diện: “Sát nghiệp quá nặng, không siêu thoát nổi đâu. Thôi thì thêm dịch vụ "đưa đò qua sông", để người dưới mau chóng lên đón, chấp hành xong án phạt thì sớm đầu thai.”
Phương Mẫn không nói gì nữa. Tốt, lần sau Tiểu Đường ra tay, cô sẽ tự động tránh xa.
Dường như nhận ra ánh mắt dò xét của Tiểu Đường, gã đàn ông tóc đỏ nhìn lại, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Gã nhìn thấy cấp độ của Tiểu Đường, mặc dù ngạc nhiên về việc Phương Mẫn dễ dàng thoát khỏi cấm địa, nhưng gã không nghĩ đó là do Tiểu Đường, chỉ cho rằng Phương Mẫn mang theo đạo cụ cao cấp. Nghĩ đến điều này, trong mắt gã lóe lên vẻ tham lam.
Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Tiểu Đường, gã càng tin chắc rằng Phương Mẫn đang sở hữu vài món đạo cụ cao cấp.
Dù gì thì trong mắt mọi người, Tiểu Đường chỉ là một người chơi cấp 0, nghĩa là đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia trò chơi, không có bất kỳ kỹ năng nào được nâng cấp. Tuy cảnh Tiểu Đường đối đầu trực tiếp với BOSS vừa rồi thực sự ấn tượng, nhưng ngoài Phương Mẫn biết rõ nội tình, những người chơi khác đều cho rằng: Người chơi mới này sở hữu một đạo cụ cao cấp đặc biệt.
Đó là lời giải thích duy nhất hợp lý.
Hơn nữa, Phương Mẫn đến từ hội Minh Nhãn, một hội nổi tiếng như vậy đầu tư đạo cụ cao cấp để nuôi dưỡng người mới cũng chẳng có gì lạ, gã đàn ông tóc đỏ rất nhanh đã tự thuyết phục mình.
—Có một người chơi mới da dày làm lá chắn, lại còn có thể vớ được đạo cụ lợi hại, chuyến này đúng là đáng giá.
Quản gia ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, lưng thẳng tắp, ngón tay nhịp nhẹ trên mặt bàn, ngữ điệu đầy ẩn ý: “Món ăn sáng đã bị lật đổ, có vẻ chúng ta phải tiến hành nghi thức cầu nguyện ngay thôi.”
Nói xong, ngọn nến trong phòng thay đổi, từ màu xanh lá chuyển sang màu vàng sáng, như đang báo hiệu rằng trò chơi đã bước sang giai đoạn tiếp theo.
Ở giữa chiếc bàn dài xuất hiện một vòng quay màu vàng, trong vùng mà mũi kim chỉ vào đầy những ký hiệu mà không ai hiểu được.
“Thưa quý vị, nghệ thuật của Công tước Jack ngay cả hoàng tộc ma cà rồng cũng phải khen ngợi, nhưng ngài ấy lại muốn mở triển lãm tranh cho các vị dân ngoại được thưởng thức, các người có muốn biết tại sao không?”
Chẳng để ai kịp trả lời, quản gia đã tự nói tiếp: “Các người làm sao mà tưởng tượng được Công tước Jack đã phải trải qua những gian khổ gì khi còn bé. Vậy nên, khi đã trở thành một nghệ sĩ lớn, Công tước Jack không muốn nhìn thấy ai phải chịu cảnh khổ như mình nữa, ai ai cũng nên có quyền và tự do tiếp xúc với nghệ thuật.”
“Là kẻ hầu cận được Công tước George cứu vớt, ta sẽ thề chết bảo vệ ước mơ của ngài ấy, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xâm phạm ước nguyện vĩ đại của Công tước Jack, dù các người là khách mời.”
Lời nói của quản gia đầy cảm xúc, nhưng ai cũng nghe ra sự đe dọa và thù địch trong đó, đặc biệt là khi ông ta dừng ánh mắt ở Tiểu Đường, như thể không thể chờ thêm một giây nào nữa mà muốn nuốt chửng cậu ta.
Bầu không khí trong đại sảnh trở nên căng thẳng hơn vì lời đe dọa của quản gia, nhìn Tiểu Đường khẽ nhíu mày, Phương Mẫn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn. —Cuối cùng người này cũng nhận ra nguy hiểm rồi.
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Tiểu Đường lên tiếng: “Nhà các người lớn thế này, chẳng lẽ còn sợ giá của tôi cao hay sao?”
Phương Mẫn: “……”
Cô lặng lẽ kéo ghế ngồi dịch xa Tiểu Đường một chút, cố gắng giữ khoảng cách với cậu ta. Tiểu Đường có khả năng đối đầu với BOSS, nhưng cô thì không.
Quản gia khẽ cười lạnh, vừa xoay vòng quay vàng vừa đe dọa: “Người trẻ tuổi, cậu sẽ phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình.”
Rất nhanh sau đó, mũi kim dừng lại, họa tiết hoa văn vàng chỉ vào biểu tượng chiếc mũ.
Nét mặt quản gia hiện lên vẻ hả hê: “Có vẻ như nội dung cầu nguyện sáng nay là chào đón vị khách mới.”
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, ngay cả ánh nến trên bàn cũng trở nên chập chờn, một cánh cửa xuất hiện ở cuối phòng tiệc, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.