Thẩm Ninh vốn không thích những dịp xã giao kiểu này, cầm một ly nước rồi đi sang một bên. Cậu định qua loa cho xong bữa tiệc tối, nhưng có người không muốn để yên, cứ nhất định phải đến trước mặt cậu gây sự.
Thẩm Ninh lạnh lùng nhìn Thẩm An đang nhởn nhơ tiến đến cùng đám bạn, uống một ngụm nước trái cây rồi nói: "Lại muốn ăn đòn?"
Hôm nay Thẩm An tự tin hơn vì có nhà vô địch nhu đạo quốc gia năm ngoái đứng sau lưng. Chỉ với một mình Thẩm Ninh, cậu ta tin rằng Lâm Nhị có thể dễ dàng đánh bại cậu.
Thẩm Ninh nhìn cậu ta đang đắc ý dựa hơi người khác, nhìn quanh rồi thản nhiên nói: "Nếu chúng ta đánh nhau ở đây, cậu đoán xem ai sẽ ngã trước, cậu hay cha cậu?"
"Thẩm Ninh, anh đánh tôi ba lần, tôi nhớ rất rõ."
"Bị tôi đánh ba lần mà vẫn chưa chịu học khôn, tôi nghĩ Chủ tịch Thẩm nên đưa cậu đi khám não đi, có khi là đồ ngốc không chừng." Thẩm Ninh châm chọc.
Thẩm An tức giận đẩy Lâm Nhị ra phía trước: "Lâm Nhị, không phải anh nói ghét nhất bọn đồng tính sao? Thẩm Ninh chính là một thằng gay lọ."
Lâm Nhị nheo mắt, đánh giá tên công tử môi hồng răng trắng này từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Nhìn dáng vẻ này đúng là không phải người đứng đắn."
Thẩm An tiếp tục châm ngòi: "Đúng vậy, bây giờ anh ta còn để ý đội trưởng đội WAC, cả ngày cứ theo đuổi người ta, nghe nói anh ta quá bỉ ổn nên vừa bị đội WAC đuổi đi, thật là mất mặt."
Thẩm Ninh siết chặt ly rượu, trừng mắt nhìn Thẩm An, hỏi: "Sao cậu biết chuyện này?"
"Anh quản tôi biết thế nào, dù sao chuyện anh bị đá ra ngoài vì theo đuổi không được cả thành phố đều biết rồi."
Thẩm Ninh nổi giận đùng đùng, không khách sáo ném mạnh ly rượu về phía Thẩm An. Thẩm An đã đoán trước cậu sẽ tức giận tấn công mình nên vội núp sau lưng Lâm Nhị, còn liều mạng đổ thêm dầu vào lửa: "Thẩm Ninh, anh nên cảm ơn tôi đấy, nếu không có tôi thêm mồi lửa này thì toàn bộ liên minh đâu biết đội trưởng WAC là gay."
Thẩm Ninh tức giận đá đổ bàn trước mặt, ly rượu trên bàn vỡ tan tành.
Bộ vest sang trọng của Lâm Nhị bị dính không ít vết rượu đỏ, vốn dĩ anh ta cũng không muốn gây sự, nhưng đối phương đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước.
Thẩm An thấy Lâm Nhị bị vạ lây, tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Đây là mẫu mới nhất của nhà BaBa đấy, bị làm hỏng thế này. Lâm Nhị, anh ta làm hỏng quần áo của anh trước mặt mọi người tức là tát vào mặt anh rồi."
Lâm Nhị cởϊ áσ khoác, sắc mặt âm trầm tiến lên: "Xin lỗi!"
Thẩm Ninh cũng đang nóng giận, mắt đỏ ngầu nhìn kẻ đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Xin lỗi con mẹ mày."
Nhanh như chớp, Thẩm Ninh lao đến trước mặt Thẩm An, giơ chân đá mạnh. Thẩm An không kịp tránh nên bị đá thẳng xuống hồ bơi.
Lâm Nhị thấy vậy lập tức xoay người, nhu đạo là môn đối kháng cận chiến, chỉ cần Thẩm Ninh trong phạm vi một mét, anh ta có thể dễ dàng tóm được tên khốn không biết điều này. Nhưng Thẩm Ninh đánh nhau đã có chiến thuật riêng, không bao giờ đánh lâu, sau khi đắc thủ một đòn sẽ lập tức trốn đi nhanh như lươn.
Lâm Nhị vồ hụt, nghiến răng đuổi theo. Thẩm Ninh thấy động tác của anh ta, cũng không dám khinh địch nữa, trực tiếp chạy vào đám đông.
"Trời ơi trời ơi."
"Đừng xô tôi."
"Dừng lại đi."
Mọi người xô đẩy lẫn nhau, chỉ trong vài giây, người ngã la liệt.
Cha Thẩm tức giận đến tái mặt, suýt ngất tại chỗ vì không thở nổi.
"Thẩm Ninh, đứng lại cho cha!"
Thẩm Cảnh cũng đuổi theo.
Làm sao Thẩm Ninh có thể ngoan ngoãn đứng yên chờ bị đánh, cậu nhảy tới nhảy lui chuyên chọn chỗ đông người.
Lâm Nhị không thể để mất mặt, là nhà vô địch nhu đạo quốc gia danh giá mà lại để một con chuột chạy mất, anh ta càng tức giận đuổi theo.
Buổi tiệc trở thành một mớ hỗn loạn.
Tại đại sảnh nhà họ Thẩm, cha Thẩm mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận nhìn ba người đang cãi nhau không ngớt.
Thẩm An vô tội khóc lóc, người vẫn còn nhỏ nước, trông rất thảm hại.
Mẹ Thẩm xót xa nói: "An An đi thay bộ quần áo khô đi."
"Đứng lại, hôm nay không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng rời khỏi đây một bước." Cha Thẩm nổi giận đùng đùng.
Mẹ Thẩm không vui: "Ông già này hồ đồ rồi sao? Rõ ràng là lỗi của Thẩm Ninh, ông xem mỗi lần nó về đều gây ra chuyện."
Thẩm Ninh im lặng không nói gì.
Cha Thẩm nhìn cậu với vẻ hận sắt không thể thành thép: "Hôm nay cha cho con về nhà vốn định giới thiệu con với mọi người. Con thì hay rồi, bây giờ không cần giới thiệu ai cũng biết con rồi."
"Con không chạy thì đứng đợi bị đánh chắc?" Thẩm Ninh hỏi vặn lại.
Cha Thẩm nghẹn họng không nói được gì.
Mẹ Thẩm quát: "Con đánh An An trước, con ghét nó đến mức nào, tại sao cứ ba lần bốn lượt làm khó nó?"
"Mẹ không nói như thế được, rõ ràng là nó dẫn người đến đánh con trước, chỉ là con giỏi hơn bọn họ một chút, khiến chúng nó trộm gà không thành còn mất một nắm gạo, sao lại đổ lỗi cho con. Đây chẳng phải điển hình của thuyết nạn nhân có tội sao, ai khóc người đó có lý sao?"
Mẹ Thẩm đập bàn đứng dậy: "Camera giám sát rõ ràng cho thấy con ra tay trước."
"Mẹ, mẹ là người có văn hóa, chẳng lẽ không biết ngôn ngữ mới là vũ khí sắc bén nhất sao? Nó đã đâm con rồi, con không thể không đáp trả chứ, con nói không lại nó thì đương nhiên phải dùng nắm đấm thôi."
Thẩm An ủy khuất nói: "Em nói không phải sự thật sao? Anh theo đuổi đội trưởng WAC, rồi bị anh ta đuổi đi, chuyện này cả Yên Kinh đều biết."
Cha Thẩm ôm ngực suýt ngất: "Con... con thật là trái với luân thường đạo lý, không biết xấu hổ."
Thẩm Ninh bình thản nói: "Con thích ai là việc của con, con đường đường chính chính, không trộm không cướp, sao lại không biết xấu hổ?"
"Cút ra ngoài, con cút ngay cho cha, từ nay về sau cha coi như không có đứa con trai như con."
Thẩm Ninh phủi phủi vết rượu trên người, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Nói như thể trước đây đã từng coi con là con trai vậy."
Mẹ Thẩm cũng tức đến quên cả phép tắc, khóc lóc om sòm: "Gia môn bất hạnh! Sao mấy người phải tìm nó về? Để nó chết ở bên ngoài có phải xong không!"
Thẩm Ninh bước ra khỏi nhà, sau một đêm vận động cường độ cao, mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Cậu không câu nệ ngồi xuống vệ đường, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, nhìn từ xa, quanh người cậu toát lên vẻ đẹp vỡ vụn.
"Thật quyến rũ."
Thẩm Ninh ngạc nhiên quay đầu lại, cậu chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai thì mũi đã ngửi thấy mùi hương khó chịu. Cậu định nín thở để ngăn chặn mùi này vào cơ thể, nhưng rõ ràng đối phương đã có chuẩn bị từ trước, gáy cậu đau nhói, sau đõ mềm nhũn ngã vào lòng người đàn ông kia.