"Hu hu hu, đội trưởng mắng quá đáng lắm." Chu Sam gào khóc nức nở chạy ào ào từ trên lầu xuống.
Thẩm Ninh hoảng hốt, suýt chút nữa lại tự cắt vào tay mình.
Dì Trương run rẩy ôm lấy hai cánh tay, "Hôm nay dì phải nấu ăn thật ngon, nếu mà mặn quá hay nhạt quá, chắc dì cũng không thoát khỏi một trận mắng."
Thẩm Ninh cảm nhận một nguy cơ chưa từng có, nên càng chăm chỉ gọt khoai tây hơn.
"Quá đáng lắm, cậu ấy mắng đồng đội là được rồi, nhưng đến cả huấn luyện viên cũng bị mắng luôn!" Huấn luyện viên Bùi tức giận xấu hổ, cũng chạy xuống lầu, đứng ở đại sảnh, mặt đỏ tía tai.
Dì Trương lắc đầu, "Tình huống này, sợ là ngay cả con chó đi ngang qua cũng bị đội trưởng đá một cái."
Thẩm Ninh lén liếc nhìn lên lầu, tầng 3 đã khôi phục yên tĩnh, có lẽ một ván đấu đã kết thúc, anh Cửu của cậu đang phân tích lại, có lẽ không có cơ hội nổi nóng nữa.
"A a a, em nghĩ em có thể trụ đến cuối cùng là thoát được một kiếp, không ngờ đội trưởng điên cuồng xem liên tiếp ba lượt băng ghi hình, cuối cùng cũng tìm ra sơ hở để mắng em, anh ấy quá độc ác." Triệu Dương cũng uất ức chạy xuống lầu.
Các thành viên đội 2 đang chăm chỉ luyện tập ở tầng 1 không dám thở mạnh. Đội 1 kể cả huấn luyện viên đều bị đội trưởng giày vò tinh thần, may mà họ là đội 2 không nằm trong phạm vi luyện tập, hẳn là tạm thời an toàn.
"Bắt đầu lại một ván, đội 1 đội 2 bốc thăm xáo trộn lại, đội nào thua tuần này sẽ tăng luyện bốn tiếng." Tần Cửu đứng ở bậc thềm tầng 3 nghiêm nghị nói, không cho phép phản bác.
Nghe câu này mà tất cả đều khổ không thể tả.
Thẩm Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy Tần Cửu mặt lạnh như tiền, không thấy chút cảm xúc nào. Khi anh không biểu cảm thật sự khá đáng sợ, thêm vào đó là chiều cao áp đảo, chỉ cần anh liếc mắt một cái, đối phương chắc đã run rẩy chân tay quỳ xuống cầu xin.
Hôm nay anh Cửu dữ quá.
Tần Cửu dường như nhận ra có người đang lén nhìn mình, ánh mắt liếc về góc bếp.
Thẩm Ninh lập tức thu hồi tầm mắt đầy tâm tư, cậu vỗ vỗ trái tim đập như trống, hôm nay anh Cửu đang có trạng thái này, cậu vẫn đừng đến trước mặt anh ấy thì hơn.
Tần Cửu không ngờ cậu lại tới đây, lạnh lùng quay người, đi thẳng về chỗ bàn luyện tập của mình.
Tất cả mọi người chuẩn bị xong, trò chơi bắt đầu.
Lúc Thẩm Ninh nhận được chấm dứt hợp đồng, cả người đều choáng váng.
Huấn luyện viên Bùi cũng hơi khó hiểu ý định của Tần Cửu, người này là cậu ấy kiên quyết đưa vào, bây giờ cũng là cậu ấy không nói hai lời đã muốn sa thải.
Đây là kiếm chuyện hả?
Thẩm Ninh hoảng loạn lắc đầu, liên tục hỏi lại: "Em làm sai chuyện gì sao? Tại sao đột nhiên muốn chấm dứt hợp đồng lao động với em?"
Huấn luyện viên Bùi khó xử nói: "Đây là khoản bồi thường câu lạc bộ chúng tôi dành cho cậu, 2 tháng lương. Sau khi cậu ký tên, tiền bồi thường sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu trong vòng ba ngày, cậu có thể rời đi ngay bây giờ."
"Em không đi, em muốn một lời giải thích." Thẩm Ninh trực tiếp xé nát hợp đồng.
Mắt huấn luyện viên Bùi trợn tròn, bội phục cậu là một chàng trai dũng cảm.
Thẩm Ninh vòng qua anh ta, cũng không còn quan tâm gì đến quy củ, cậu trực tiếp chạy lên lầu.
Huấn luyện viên Bùi vội vã đuổi theo, "Thẩm Ninh, cậu đừng làm loạn, đây không phải chỗ để cậu gây rối."
Thẩm Ninh mặc kệ lời nhắc nhở của anh ta, thở hổn hển trèo lên tầng 3.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phòng luyện tập của đội hình chính đội 1, tất cả mọi người đều tập trung điều khiển nhân vật trò chơi của mình, không ai chú ý tới người bên ngoài cửa.
Thẩm Ninh cắn răng, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Cửu tỏa sáng rực rỡ như viên ngọc quý giữa đám đông.
Có một thoáng cậu muốn nói hết tất cả, cho dù khiến anh ấy áy náy, cho dù là khiến anh ấy hối hận, cậu cũng không muốn gánh vác những vết thương nặng nề này nữa.
"Thắng rồi, đội trưởng chúng ta thắng rồi." Trần Nhược Thần phấn khích nhảy dựng lên khỏi ghế gaming.
Anh ta không kìm được sự xúc động, giống như chính mình đã giành chiến thắng trong giải đấu quốc tế, điên cuồng chạy vòng quanh cả phòng luyện tập mấy vòng.
Mấy người ôm chặt lấy nhau, tự hào kêu to.
Tầm mắt của Thẩm Ninh lại rơi trên hai chữ thắng lợi rực rỡ trên màn hình, những lời muốn thốt ra lại lặng lẽ nuốt trở vào.
Anh Cửu của cậu là vị anh hùng khoác trên mình ánh hào quang, làm sao cậu có thể kéo anh ấy rơi vào vực thẳm.
Thẩm Ninh lui ra khỏi phòng luyện tập, mắt đỏ ngầu nhìn huấn luyện viên Bùi đang đi tới đi lui bên trái bên phải.
Huấn luyện viên Bùi thở dài, "Tôi biết cậu có thể có thắc mắc, nhưng chuyện này là do đội trưởng quyết định, dù cậu có tìm cậu ấy cũng vô ích."
"Mấy giờ mọi người tập luyện xong? Em chỉ nói với đội trưởng vài câu thôi." Thẩm Ninh cúi đầu, "Nếu như anh ấy muốn em đi, em cũng không dây dưa đến cùng."
Huấn luyện viên Bùi nghẹn lời, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Khoảng 4 giờ họ sẽ nghỉ nửa tiếng."
Thẩm Ninh bước ra ngoài biệt thự, tìm một chỗ sạch sẽ phủi sạch tuyết rồi yên lặng ngồi đợi. Gió lạnh buốt, cậu kéo áo khoác của mình lại.
Cùng thời điểm này năm ngoái, cậu đã trải qua ở bệnh viện, Mậu Thành không có lò sưởi, cậu bị cảm lạnh nặng.
Lúc đó ăn gì cậu cũng không có vị giác, Tứ Nguyệt mang đến cho cậu thứ cậu vẫn luôn muốn ăn nhưng không nỡ bỏ ra năm đồng mua, táo đỏ phủ đường.
Táo phủ đường đỏ au, giống như khuôn mặt sốt cao đỏ ửng của cậu.
Tứ Nguyệt bóc bao bì cho cậu, "Không phải Tiểu Thất muốn ăn sao? Mau nếm thử đi."
Thẩm Ninh cầm cây táo bằng hai tay, mắt không rời mà nhìn nó, nửa ngày không thấy há miệng.
Tứ Nguyệt không hiểu, hỏi: "Vẫn không muốn ăn gì sao?"
"Tôi muốn chia sẻ với anh Cửu."
Tứ Nguyệt dời mắt đi, mắt rưng rưng, "Tiểu Thất, hiện giờ anh Cửu không ở đây, chúng ta đợi anh ấy về rồi mua một cây mới được không?"
"Anh Cửu, anh ấy còn về nữa không?"
"Tất nhiên anh ấy sẽ về mà, anh ấy thương Tiểu Thất nhất, sao anh ấy nỡ bỏ Tiểu Thất một mình chứ."
Thẩm Ninh lại nhét táo phủ đường vào túi, "Vậy tôi không ăn nữa, tôi muốn đợi ăn cùng với anh Cửu."
"Đến lúc đó thì sẽ hỏng mất."
"Cậu nếm thử vị cho tôi trước đi."
Thẩm Ninh nhét táo phủ đường vào tay cô gái.
"Cũng đâu phải tôi chưa ăn bao giờ, thứ này chua chua ngọt ngọt."
"Vừa chua vừa ngọt ư? Vậy sẽ là vị gì nhỉ?"
...
Tuyết rơi dày đặc, Thẩm Ninh ngồi trên bậc thềm, lại bắt đầu tò mò táo phủ đường sẽ có vị gì.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu cậu xuất hiện một cái ô.
Tần Cửu nhìn cậu, giọng lạnh như băng, "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Thẩm Ninh chớp mắt, màn sương mù trước mắt tan đi, cậu nhìn rõ người đàn ông trước mặt, anh vẫn cao lớn cường tráng như trước. Anh từng nói sẽ càng cao lớn hơn càng khỏe hơn, như vậy anh mới có thể bảo vệ Tiểu Thất của anh tốt hơn.
Anh quả thực đã làm được, Tần Cửu bây giờ cao không thể với tới, cũng lạnh lùng như băng.
Tần Cửu kiềm chế, hỏi lại lần nữa: "Không phải đã chấm dứt hợp đồng rồi sao? Cậu còn ở lại đây làm gì?"
"Anh Cửu, anh thật sự không cần em nữa sao?"