Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 20: Bệnh tình trở nặng

Thẩm Ninh đẩy cánh cửa đó ra, không quay đầu lại đi về phía trước.

Anh Cửu, chúc anh thăng tiến vượt bậc, chúc anh nhất minh kinh nhân*, tận hưởng vinh quang đỉnh cao.

*Ví von người bình thường không có biểu hiện nổi trội, thoáng cái làm ra thành tích kinh người.

Mùa đông năm đó, Thẩm Ninh suýt chết trong trời đông giá rét.

Thẩm Ninh một lần nữa bị đuổi khỏi bệnh viện. Cậu lê cơ thể bệnh nặng trở về căn hầm. Nơi đó tối tăm ẩm thấp, hệt như một hố băng, lạnh thấu xương.

"Tiểu Thất, Tiểu Thất." Giọng con gái vang lên từ ngoài cửa.

Thẩm Ninh tinh thần không tốt lắm mở cửa ra. Gần đây thiếu máu nghiêm trọng, cậu gần như không thấy rõ đối phương là ai.

"Tiểu Thất, cậu biết anh Cửu dọn đi rồi không?"

Thẩm Ninh tuy không nhìn rõ, nhưng cậu nghe thấy rõ ràng, cậu điên cuồng chạy ra ngoài. Đường lồi lõm gồ ghề, cậu ngã mấy lần, cuối cùng gần như bò về trước căn nhà duy nhất của hai người trước đây.

Chủ nhà đang dọn đồ, thanh lý ra khá nhiều đồ cũ lớn nhỏ, toàn là mấy thứ không đáng tiền. Thẩm Ninh nhìn ngôi nhà trống trải, cứng ngắc bước vào.

Chủ nhà nhìn thấy cậu, cười nói: "Tiểu Thất không đi cùng anh Cửu của cậu sao?"

"Anh... anh ấy dọn đi đâu rồi?"

Nghe vậy, chủ nhà cau mày: "Cậu ấy không dẫn cậu đi cùng à?"

"Bọn em cãi nhau."

"Chẳng trách cậu ấy đột nhiên nói không thuê nữa." Chủ nhà thở dài, "Nhìn mấy thứ này đều còn tốt, chỉ là quá cũ thôi."

Thẩm Ninh ngồi xổm trên nền đất, lần lượt lật qua những đồ đạc bị vứt bỏ. Ảnh chụp chung của cậu và anh Cửu, quần áo anh Cửu mua cho cậu, chiếc cúp anh Cửu giành được lần đầu tiên, còn có bàn phím đầu tiên cậu mua cho anh Cửu... Trước giờ cậu coi như báu vật, không nỡ dùng đến...

Anh ấy đều không cần nữa! Kể cả Tiểu Thất của anh Cửu, anh ấy thật sự không cần nữa!

...

Cuối cùng Thẩm Ninh vẫn không tiếp tục ở lại câu lạc bộ. Chóng mặt do mất máu khiến cậu đau tức ngực, thở gấp, ngay cả ngồi cũng không nổi. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể vội vàng chạy đến bệnh viện truyền máu trong đêm.

Bệnh viện số một thành phố lúc nửa đêm rất vắng vẻ. Thẩm Ninh nửa tỉnh nửa mê ngồi trên ghế, máu liên tục chảy vào mạch máu. Trái tim nặng nề của cậu cuối cùng cũng được cung cấp máu, từ từ phục hồi nhịp đập.

"Tiểu Thất, đúng là cậu sao?" Giọng vui mừng của một cô gái vang lên từ trên đầu Thẩm Ninh. Nghe thấy thế, Thẩm Ninh chậm chạp ngẩng đầu lên. Ánh mắt cậu hơi trống rỗng, phải mất mấy giây mới nhìn rõ được cô gái đang hưng phấn hò hét xung quanh mình là ai.

Tứ Nguyệt mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh, không dám tin: "Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ."

"Tứ Nguyệt?" Thẩm Ninh cũng tưởng mình nhận nhầm.

"Cậu đang truyền máu à?" Tứ Nguyệt nhìn túi máu đỏ tươi bên cạnh, bỗng nhiên phản ứng lại. Cô lo lắng nắm chặt tay Thẩm Ninh, bối rối hỏi: "Bệnh tình nặng hơn rồi sao?"

Thẩm Ninh lắc đầu: "Có lẽ do mới thay đổi môi trường mới, cơ thể hơi không thích ứng. Bệnh của tôi được kiểm soát rất tốt, cậu đừng lo."

Tứ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm tôi sợ muốn chết."

"Sao cậu lại đến Yên Kinh?" Thẩm Ninh chợt nhận ra nơi cả hai đang ở, cũng không khỏi lo lắng hỏi: "Cậu bị bệnh à?"

"Mẹ tôi có chút vấn đề cần phải mổ ở bệnh viện lớn, bệnh viện ở địa phương không dám làm."

"Bệnh tình của dì có nghiêm trọng không?"

Tứ Nguyệt ngập ngừng. Thẩm Ninh lo lắng ngồi thẳng người lên: "Tứ Nguyệt cậu đừng giấu tôi."

"Cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là trong phổi mọc khối u, đã cắt bỏ rồi."

Thẩm Ninh thở phào một hơi dài như trút được gánh nặng: "Đủ tiền không?"

Tứ Nguyệt mím môi, lại im lặng. Thẩm Ninh móc điện thoại ra: "Cần bao nhiêu?"

Tứ Nguyệt nắm lấy tay cậu: "Đồ ngốc, tôi không cần tiền của cậu. Cậu cần phải giữ lại, cậu bị bệnh này..."

"Nhà họ Thẩm đối xử rất tốt với tôi, ít nhất về mặt tiền bạc không để tôi chịu thiệt." Thẩm Ninh không nói thêm lời nào đã chuyển ngay 50 nghìn cho Tứ Nguyệt. Cậu nói: "Hạn mức hôm nay hết rồi, ngày mai tôi chuyển nốt cho cậu."

Tứ Nguyệt không tin nổi nhìn lịch sử chuyển khoản trong tin nhắn: "Tiểu Thất, cậu điên rồi à, làm sao cậu lại có nhiều tiền như vậy?"

Thẩm Ninh vỗ vỗ tay cô: "Chữa bệnh cho dì cho tốt, đừng để dì ấy chậm trễ vì tiền."

Khóe mắt Tứ Nguyệt đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được trào ra: "Cậu đúng là người ngốc nhất mà tôi từng gặp."

"Tôi không sao mà." Thẩm Ninh nhìn túi máu sắp hết, mỉm cười: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi đến thăm dì."

"Cơ thể cậu thật sự không vấn đề gì chứ?"

Thẩm Ninh gật đầu: "Gần đây tôi rất ngoan ngoãn uống thuốc trị bệnh. Tôi đã khá hơn nhiều rồi."

"Vậy thì tốt. Cậu... cậu đã tìm được..."

Tứ Nguyệt ấp úng không biết nói thế nào. Thẩm Ninh chuyển chủ đề: "Muộn thế này rồi cậu còn ở bệnh viện, cậu đang ở đâu?"

"Đêm hôm khuya khoắt khắp nơi đều có ghế trống, tôi ngủ tạm một lát là được."

"Sao có thể thế được, cậu là con gái mà."

Tứ Nguyệt vô tư nói: "Tôi chỉ là cô gái nông thôn dân dã, đâu có quý giá như vậy."

Thẩm Ninh rút kim truyền ra, chống ghế đứng dậy chậm rãi: "Để tôi tìm cho cậu một khách sạn."

Tứ Nguyệt ngăn cậu lại: "Tiểu Thất, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tôi không cần..."

"Vậy đến nhà tôi ở, bên đó có 3 phòng khách."

Cuối cùng Tứ Nguyệt cũng không cãi lại được Thẩm Ninh, đành cam chịu theo cậu về chung cư Đông Thành.

Sức khỏe của Thẩm Ninh yếu, vừa về nhà đã bị sốt cao. Tứ Nguyệt vội vã lấy một thau nước lạnh, thức trắng đêm hạ sốt cho cậu. Thẩm Ninh khác với các bệnh nhân khác. Từ nhỏ cơ địa đã yếu, người khác có thể chỉ đơn thuần sốt nhẹ chóng mặt, nhưng một khi cậu bị sốt thì sẽ sốt cao liên tục. Từng vì cấp cứu không kịp thời mà nhiều lần bị viêm cơ tim cấp tính.

"Tứ Nguyệt." Trong cơn mơ màng, Thẩm Ninh khẽ gọi. Tứ Nguyệt ghé lại gần, nhỏ nhẹ đáp lại: "Tiểu Thất, tôi ở đây."

"Tôi còn có thể khỏi bệnh được không?"

Thẩm Ninh như đang tự lẩm bẩm. Tứ Nguyệt nghẹn ngào: "Tiểu Thất nhất định sẽ khỏi bệnh."

"Tôi đã tìm thấy anh ấy rồi. Tứ Nguyệt, tôi muốn mau chóng khỏe lại."

"Nếu tôi khỏi bệnh, hai bọn tôi còn có thể bắt đầu lại được không?"

"Được mà được mà, anh Cửu thích Tiểu Thất của chúng ta như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không giận đâu."

Thẩm Ninh cố gắng nở nụ cười. Bởi vì sốt cao, mặt cậu đỏ bừng, nhưng không phải là màu đỏ khỏe mạnh, mà giống như ánh sáng cuối cùng của người sắp chết, đỏ đến mức khiến người ta khϊếp sợ..

Sáng sớm, bình minh ló dạng.

Tần Cửu ngồi trơ trong biệt thự cả đêm. Đến khi ánh nắng chiếu xuống người anh, anh mới giật mình nhận ra mình thức trắng cả đêm.

Đến khi anh quay lại phòng, căn phòng đã vắng người từ lâu. Anh sờ lên mặt giường lạnh lẽo, dường như tối qua không có ai ngủ ở đây.

Tần Cửu mệt mỏi bóp sống mũi. Anh muốn nằm một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vết máu khô trên gối, bất giác anh rùng mình.

Đó là máu của Thẩm Ninh! Một người bình thường không thể nào vô cớ chảy máu mũi được!

Tần Cửu đột nhiên hơi hoảng, anh mở điện thoại tra trên mạng, hàng đầu tiên trang đầu tiên chính là bệnh bạch cầu.

"Cạch" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất. Sốt, chảy máu mũi, cơ thể yếu ớt, mỗi tiêu chí Thẩm Ninh đều phù hợp.

"Anh Cửu, nếu em bị bệnh, anh có tha thứ cho em không?"

Trong lòng Tần Cửu hỗn loạn, anh không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, lao ra khỏi biệt thự như điên.