Tối hôm đó, Thẩm Ninh đã chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm. Trước khi rời đi, cậu nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Thẩm An, giống như một kẻ chiến thắng đang nhìn xuống kẻ thất bại, nụ cười càng ghê tởm bao nhiêu càng khiến người ta buồn nôn bấy nhiêu.
Thẩm Ninh đạp chân ga. Cậu hiếm khi lái xe, bằng lái này cũng là do Tứ Nguyệt ép buộc cậu đăng ký, với lý do có thêm một chứng chỉ sẽ có thêm cơ hội cạnh tranh một vị trí công việc.
Xe dừng lại tại chung cư Đông Thành, Thẩm Ninh ngước nhìn khu tấc đất tấc vàng, anh cả nhà họ Thẩm cũng không đến nỗi đối xử tệ với cậu.
Chỉ là không biết ngôi nhà này bao nhiêu, nếu cậu đem bán đi, nhà họ Thẩm có tính sổ với cậu không?
Thẩm Ninh lấy thẻ ra vào, quẹt thẻ vào nhà. Trong căn hộ đầy đủ tiện nghi, chỉ là bình thường có lẽ không có người ở, trong nhà lạnh lẽo, ngay cả máy sưởi cũng không bật.
"Hắt xì." Thẩm Ninh không chịu nổi cái lạnh, cậu vội vàng chạy đến trước cửa, nghiên cứu một lúc lâu mới bật được điều hòa trung tâm.
Tối hôm đó, Yến Kinh đón trận tuyết lớn đầu tiên.
Sáng sớm, khu phố phủ một màu trắng bạc, khắp nơi đều là tuyết dày đặc.
Câu lạc bộ WAC:
Tần Cửu thức dậy lúc 10 giờ, vừa mở rèm cửa sổ đã nhìn thấy Thẩm Ninh đang cùng một thợ già vận chuyển máy móc trong sân. Thân hình cậu rất mảnh khảnh, ngay cả cái cây cao một mét bên cạnh trông cũng vững chãi hơn anh. Thẩm Ninh lạnh đến mức chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn giấu trong chiếc khăn quàng, nhưng vẫn không chống chọi nổi cái lạnh, cậu đi một bước lại phải dừng lại nghỉ nửa ngày.
Tần Cửu vội vàng kéo rèm lại, nhắm chặt mắt, cố gắng xua tan tất cả ký ức về Thẩm Ninh trong đầu.
"Tổ tông, sao cậu dậy sớm thế?" Huấn luyện viên Bùi ngạc nhiên nhìn Tần Cửu, người mà bình thường không có việc gì cũng sẽ không ra ngoài vào buổi sáng.
Tần Cửu trực tiếp nói: "Đội một và đội hai có mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, chúng nó đang trong giai đoạn phát triển, gần đây khẩu phần ăn rõ ràng không đủ, có phải do thiếu người không?"
Huấn luyện viên Bùi ngạc nhiên hỏi: "Khẩu phần ăn không đủ sao?"
Tần Cửu tiếp tục nói: "Ngày nào cũng ăn như hổ đói, chậm một bước là kêu trời gọi đất, có giống như ăn no không? Tuy chúng ta là đội mới, nhưng đâu phải ngôi sao giải trí, không cần phải tiết kiệm quá mức."
Huấn luyện viên Bùi liên tục gật đầu, "Cậu nói cũng có lý, tối nay tôi sẽ hỏi dì Trương, gần đây đội hai có thêm mấy đứa nhỏ mới, một mình dì ấy có thể không làm xuể."
"Để cái người đó vào giúp đi."
Huấn luyện viên Bùi suy nghĩ một lúc mới hiểu ra "cái người đó" mà anh nói là ai.
Tần Cửu bình tĩnh đi xuống cầu thang, "Quy tắc vẫn không thể phá vỡ, không phải là đội hình chính thức của đội một thì không được lên tầng ba bốn."
Huấn luyện viên Bùi mỉm cười không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Tần Cửu mở tủ lạnh ra, như thể thực sự khát nước, uống liên tục mấy ngụm nước đá.
Khi Thẩm Ninh nhận được hợp đồng mới, cậu ngơ ngác như đang nằm mơ. Cậu nghiên cứu kỹ tư liệu, đúng là hợp đồng phụ bếp. Vậy là cậu có thể vào được rồi sao?
Huấn luyện viên Bùi cũng không thúc giục cậu, chỉ hiền từ quan sát đứa nhỏ mới lớn này, đột nhiên tò mò không biết người này có phải là em trai của Tần Cửu không, nếu không tại sao cậu ấy lại phá lệ nhiều lần vì người này?
Thẩm Ninh sợ đối phương sẽ đổi ý, vội vàng ký tên mình.
Huấn luyện viên Bùi cười nói: "Hôm nay cậu có thể vào giúp đỡ rồi, theo quy định cậu chỉ có thể hoạt động ở tầng một và hai."
"Em biết rồi, trước đây chú Vương đã nói với em, chỉ có đội hình chính thức của đội một mới được lên tầng ba bốn." Thẩm Ninh cam đoan, "Em nhất định sẽ không phá vỡ quy tắc."
Huấn luyện viên Bùi cất hợp đồng, đưa cho cậu một thẻ ra vào, "Chúng tôi không yêu cầu các cậu sử dụng thiết bị điện tử, nhưng trong câu lạc bộ không được tự ý chụp ảnh, trong hợp đồng đã ghi rõ, nếu có bất kỳ video nào bị rò rỉ, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý."
Thẩm Ninh như ý nguyện vào được biệt thự, khác với tưởng tượng của cậu, trong biệt thự toàn là thiết bị máy tính, cái này sát cạnh cái kia, trước mỗi máy đều có một thiếu niên độ tuổi tương đương với cậu đang ngồi. Xung quanh là âm thanh gõ bàn phím liên tục, mọi người đều tập trung cao độ nhìn vào màn hình máy tính.
Thẩm Ninh mừng rỡ như điên nhìn về phía cầu thang, cậu càng ngày càng gần anh Cửu rồi.
"Cậu là người phụ giúp mới đến phải không?" Dì Trương xách một giỏ rau tươi vào bếp sau.
Thẩm Ninh thấy có việc làm, lập tức nhạn lấy bằng cả hai tay, "Dì Trương cần con làm gì ạ?"
"Trước hết cậu rửa sạch rau củ, sau đó gọt vỏ khoai tây, mấy tên nhóc này ăn uống đơn giản, không cần quá cầu kỳ."
Thẩm Ninh chăm chỉ làm việc, trước đây lén lút đi làm thêm sau lưng anh Cửu, cậu cũng từng bận rộn trong bếp một thời gian, cậu đã quen thuộc với những việc vặt này.
Dì Trương rất hài lòng, cậu nhóc này khéo tay nhanh nhẹn.
Chỉ là chẳng bao lâu sau Thẩm Ninh đã vui quá hóa buồn. Do thiếu máu kéo dài nên thị lực thỉnh thoảng mờ đi, lưỡi dao cứa qua bề mặt khoai tây trực tiếp cắt vào da, máu tươi lập tức trào ra.
Thẩm Ninh cảm nhận được cơn đau ở đầu ngón tay, đôi mắt mờ mịt trong chớp mắt trở nên rõ ràng. Những giọt máu như vòi nước mở van, Thẩm Ninh cũng bị dọa một cú, một vết thương nhỏ mà như thể đã chọc vào động mạch chủ, thậm chí cậu chưa kịp phản ứng, trên sàn đã loang một vũng nhỏ.
"Sao vậy?" dì Trương kinh hãi, vội vàng ấn vào vết cắt, "Sao lại chảy nhiều máu thế này?"
Thẩm Ninh chóng mặt, cậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững cơ thể đang lảo đảo của mình, gượng cười nói: "Có lẽ vết thương hơi sâu, con ra ngoài băng bó một chút là được."
Dì Trương lấy hộp cứu thương từ dưới tủ bếp ra, chị cũng thường bị cắt vào ngón tay, đã chuẩn bị sẵn thuốc cấp cứu trong bếp từ lâu. Chỉ là khi rắc thuốc cầm máu lên, nó nhanh chóng bị máu tươi rửa sạch.
Thẩm Ninh biết đây là vấn đề về hệ thống đông máu của mình, tối qua vết thương trên mu bàn tay cũng phải mất rất nhiều công sức mới cầm được máu, huống chi là vết thương gần 2cm hôm nay.
Máu vẫn không ngừng rỉ ra, băng gạc quấn lên là bị nhuộm đỏ, thậm chí còn nhỏ từng giọt xuống bồn rửa.
Dì Trương thấy tình hình không ổn, vội nói: "Để dì đi tìm bác sĩ Ngô."
Thẩm Ninh có phần đứng không vững, cậu chống tay phải vào tường, cơ thể không kiểm soát được mà ngã xuống. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày một vết cắt nhỏ lại có thể lấy mạng mình.
Trong phòng y tế, bác sĩ Ngô đang massage tay phải cho Tần Cửu, "Gần đây tập luyện nhiều phải không?"
"Ừm." Tần Cửu trả lời nhẹ nhàng.
"Tuy không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng sự nghiệp thi đấu của cậu mới bắt đầu, vẫn cần phải biết điều độ. Đôi tay này của cậu quý lắm, đừng tiêu hao tuổi thọ của nó quá sớm."
Bác sĩ Ngô bôi thuốc mỡ lên.
"Ừm."
"Bác sĩ Ngô, bác sĩ Ngô." dì Trương hốt hoảng chạy vào phòng y tế.
Tần Cửu nghe thấy tiếng kêu chói tai của người phụ nữ, tim đột nhiên thắt lại, một cảm giác không lành ập đến.
Tay dì Trương toàn là máu, tạp dề cũng dính không ít, dì ấy thở hổn hển chỉ về phía sau, "Tiểu Trần vô ý cắt vào tay, máu không ngừng chảy, chảy rất nhiều."