Vạn Người Ghét Rất Xấu Xa

Chương 5: Tôi không có đứa con như cậu

Mọi người đều ngờ vực không hiểu, nhưng không dám chất vấn quyết định của Tần Cửu, lần lượt theo sau rời đi. Thẩm Ninh quay người lại với vẻ mặt tái nhợt, nhìn bóng lưng khuất dần, trái tim như bị nghìn dao cắt, đau đến mức chân nhũn ra, cả người không kiểm soát được ngã xuống đất.

"Khụ khụ khụ." Một luồng máu nóng từ l*иg ngực trào lên, Thẩm Ninh đưa tay che miệng, lòng bàn tay ướt đẫm.

Tại phòng xét nghiệm, mọi người không dám bàn tán, chỉ lén lút nhìn về phía đội trưởng vẫn bình tĩnh như thường. Cậu trai kỳ lạ vừa chạy đến kia dường như quen biết đội trưởng của họ. Nhưng nhìn vẻ mặt đội trưởng lại như không quen biết cậu ta. Phải chăng hai người là kẻ thù?

Tần Cửu rút máu xong, ấn miếng bông rời khỏi phòng xét nghiệm. Sảnh chờ khám đã không còn nhiều người, Tần Cửu có chút hoang mang, người vừa rồi có thật sự là cậu không?

"Cậu quen cậu trai đó à?" Chị Từ mặc bộ vest nữ gọn gàng, tuy thấp hơn Tần Cửu một cái đầu nhưng vẫn toát ra khí thế áp đảo.

Tần Cửu giả ngu chuyển chủ đề: "Giải thường niên còn một tháng nữa, AD* mới đến chưa phối hợp tốt, tháng này cần tăng cường luyện tập."

*Xạ thủ gánh dame trong game.

Chị Từ nhìn thấu nhưng không nói ra: "Cậu là ông chủ cậu quyết định, có điều trận đấu này rất quan trọng, tôi hy vọng cậu vẫn có thể xử lý tốt cảm xúc cá nhân, dù sao yếu tố tâm lý cũng ảnh hưởng đến tốc độ tay."

Tần Cửu vứt miếng bông vào thùng rác, ánh mắt nhìn chằm chằm ra sảnh chờ khám: "Cậu ấy không cần tôi nữa rồi."

Thẩm Ninh trốn ở xa xa, cậu nhìn thấy nhóm người đó lại rầm rộ rời đi, bọn họ mặc đồng phục giống nhau, cậu vừa đi tra.

Chẳng trách hai năm nay hoàn toàn không có tin tức gì về anh Cửu, cậu từng nghĩ anh không thi đấu nữa, có khi nào là vì năm đó mình làm ầm ĩ đòi chia tay đã ảnh hưởng đến anh không. Bây giờ xem ra anh Cửu chỉ đổi sang một đội mới, mà hình như còn trở thành đội trưởng.

WAC, một đội mới thành lập năm ngoái, cả nắm đánh ở giải hạng dưới, năm nay mới lên LPL, may mắn được tham gia giải mùa xuân năm nay. Thẩm Ninh tra thông tin của đội, bởi vì là đội mới thành lập nên gần như không có tài liệu, ngay cả thông tin thành viên trong đội cũng không tra được. Đây thật sự là một đội mới không thể mới hơn!

Thẩm Ninh lo lắng, anh Cửu của mình ở trong đội như vậy có thể tỏa sáng không? Sau này có bị rút lui vì không có tài trợ không có tiền không? Hay sẽ bị những đội lớn đào mất nhân tài nòng cốt trong đội?

Thẩm Ninh lấy ra thẻ ngân hàng cha Thẩm đưa trong túi, chỉ có 5 triệu, e là như muối bỏ biển không đủ nuôi sống một đội.

"Cậu chạy đến đây làm gì?" Thẩm Cảnh lật tung cả bệnh viện cuối cùng mới xem camera an ninh tìm được hướng đi của Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh nhét lại thẻ ngân hàng, ánh mắt bỗng trở nên sáng rực, cậu trừng mắt nhìn chằm chằm vào người anh trai đuổi theo thở hổn hển.

Thẩm Cảnh đột nhiên có linh cảm không lành, cứ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình như một con thú dữ rình mồi, anh ta thế mà lại trở thành con mồi.

Thẩm Ninh tươi cười bước lên phía trước, "Anh cả, tôi hết sốt rồi, không cần ở lại bệnh viện điều trị nữa."

Thẩm Cảnh nửa tin nửa ngờ sờ trán cậu, quả nhiên không còn nóng như sáng nay nữa.

Thẩm Ninh tiếp tục nói: "Anh, tôi không cần chữa bệnh nữa thì anh tiết kiệm được một khoản tiền đúng không?"

Thẩm Cảnh ngờ vực: "Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Anh có thể đưa số tiền đó cho tôi không?"

Thẩm Cảnh: "..."

Thẩm Ninh nắm lấy vạt áo đối phương, ánh mắt sáng ngời: "Anh cả, tôi da dày thịt béo không cần lãng phí nguồn y tế đâu, tôi ra ngoài mua ít thuốc uống là được rồi."

Thẩm Cảnh nhíu mày, làm sao anh ta không nghe ra, quá khứ của Thẩm Ninh e rằng đều là vượt qua như vậy. Đúng vậy, một đứa trẻ không tiền không học vấn, nó phải dựa vào cái gì để nuôi sống bản thân chứ.

Cuối cùng Thẩm Cảnh chuyển khoản 10 nghìn dưới ánh mắt mong đợi của đối phương.

Thẩm Ninh nóng lòng muốn bấm nhận ngay, cậu cần tiền, cậu cần rất nhiều rất nhiều tiền, đội mới chắc không đắt, chỉ cần cậu góp đủ tiền, cậu có thể mua lại đội của anh Cửu. Anh Cửu của cậu nhất định sẽ trở thành vô địch.

Tại nhà họ Thẩm.

Thẩm Ninh vừa vào cửa đã thấy hai người ngồi trên ghế sofa. Thẩm An tủi thân gục trên đùi Thẩm phu nhân, khóc đến mức trời long đất lở, tiếng the thé khiến người ta đau cả tai.

Thẩm Ninh không muốn dính líu đến cảnh mẹ hiền con thảo này, định lén lút đi về hậu viện.

"Đứng lại." Sắc mặt Thẩm phu nhân âm trầm trừng mắt nhìn cậu.

Thẩm Ninh thở dài, xem ra cậu muốn bỏ qua chuyện nhỏ nhưng có người lại không muốn dĩ hòa vi quý.

Bà Thẩm nắm chặt tay Thẩm An, quát: "Cậu đánh Tiểu An?"

Thẩm Ninh gật đầu: "Đúng, tôi đánh cậu ta."

"Cậu dựa vào đâu mà đánh tiểu An?"

Thẩm Ninh cảm thấy buồn cười, không khỏi tức cười nói: "Chính cậu ta tự đến tìm tôi đánh nhau, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của cậu ta thôi."

Thẩm An che miệng, đôi mắt khóc đỏ hoe, nhìn qua thật đáng thương đầy ấm ức, cậu ta nói: "Mẹ, là con chọc giận Tiểu Ninh, anh ấy không thích con, đây là cái con đáng phải chịu."

Thẩm phu nhân cực kỳ đau lòng: "Tiểu An đừng sợ, mẹ sẽ làm chủ cho con. Còn cậu, xin lỗi đi!"

"Hình như tôi mới là con trai của bà." Thẩm Ninh không thể không nhắc nhở.

"Tôi không có đứa con mất dạy như cậu."

"Mẹ, khi mang thai tôi bà có từng mong đợi con chào đời dù chỉ một chút không?" Thẩm Ninh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Thẩm phu nhân không cần suy nghĩ nói: "Nếu sớm biết cậu là loại người như vậy, tôi hận không thể để cậu chết từ trong bụng."

Thẩm Ninh cười lên, nhưng trong mắt lại lấp lánh nước mắt. Đáng lẽ cậu phải biết câu trả lời từ lâu rồi, đứa trẻ không được mong đợi mới sinh non, dù sống sót thoi thóp cũng sẽ không sống được lâu, vì vậy cậu mới bị bệnh, cậu mới phải chịu đựng đau đớn dày vò như vậy.

"Bà có từng nghĩ tại sao tôi lại trở thành như vậy không?" Thẩm Ninh không cam lòng hỏi lại.

Thẩm phu nhân lạnh lùng quay đi, không nhìn cậu lấy một cái: "Bản tính vốn thế, không có tại sao cả."

"Tôi không có nhiều ký ức về thời thơ ấu, tôi chỉ biết khi 3 tuổi cặp vợ chồng mua tôi có con đẻ, sau đó họ bán tôi cho trại trẻ mồ côi chuyên buôn bán nội tạng, sức khỏe tôi, luôn không đạt tiêu chuẩn hiến tạng, cho đến khi 8 tuổi tôi quen một người, anh ấy dẫn tôi trốn khỏi địa ngục đó."

"Từ lúc đó tôi mới biết hóa ra thế giới rực rỡ muôn màu như vậy, hóa ra bên ngoài có nhiều món ăn ngon, nhiều thứ đẹp đẽ, nhiều trò chơi thú vị như vậy. Nhưng tôi không ăn nổi, không mặc nổi, càng không chơi nổi, một đứa trẻ hơn 10 tuổi, không có hộ khẩu, tôi ngay cả một công việc no bụng cũng không tìm được."

"Bà nhìn đôi tay này của tôi xem, bà có thấy nó bẩn thỉu và xấu xí không? Đúng vậy, đầy sẹo, làm sao so được với làn da mịn màng và sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Thẩm An?"

"Tôi ngay cả cơm còn không ăn no, bà bảo tôi lấy gì để học những thứ giáo dục đàng hoàng của các người!"