Cha của em
Trừng mắt nhìn đề bài trên bảng đen, Khương Trọng Vũ nhíu chặt mi lại.
Cậu chuyển tầm mắt từ bảng đen về phía cô giáo, kiên nhẫn chờ cô viết tiếp đề tài thứ hai để cậu lựa chọn, nhưng ai ngờ cô giáo lại buông phấn, tiếp theo nói một đống về cha, thật vô nghĩa.
Như vậy là chỉ có một đề tài: cha em?
Cậu không tự giác mà nhíu mày càng chặt.
Đề mục này với cậu thật ra chẳng khó, tuy rằng cha mẹ đã ly hôn nhiều năm nhưng cách tuần cậu sẽ được lái xe của cha đón lên Đài Bắc ở cùng cha và anh hai ngày một đêm, cho nên cơ bản cậu vẫn có cái để viết.
Tuy rằng không cần phải hay nhưng kiểu gì viết xong cũng sẽ bị cô giáo gọi cho mẹ, cậu chắc chắn sẽ phải rơi vào danh sách phải học thêm, nhưng nếu bắt cậu viết về cha thì kết quả tám chín phần cũng chỉ là như thế.
Nhưng đây cũng không phải là quan trọng, quan trọng là Liên Hi không có cha, ngay cả cha họ gì, nhìn như thế nào cũng không biết, bảo Liên Hi viết thế nào đây?
Chẳng lẽ khi cô giáo viết đề văn không suy nghĩ xem trong lớp sẽ có người không có cha sao?
Bĩu bĩu môi, câu giơ tay lên nhưng đã nghe Liên Hi không chịu nghĩ kĩ mà hỏi:
– Cô ơi! Nếu không có cha thì có thể viết về mẹ không?
Đồ ngốc kia!
Không có cha còn nói lớn tiếng như thế, không sợ bạn học về sau sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu ấy sao? Đúng là không chịu nổi.
Nhưng mà lớp học này người không có cha cũng không ít chút nào, trừ cậu và Liên Hi, còn có hai người khác cũng giơ tay.
Bọn họ cũng không có cha sao? Là giống như Liên Hi thật sự không có cha hay là giống cậu không thích viết về người cha đã ly hôn.
Thật là tò mò chết đi được.