Hôm Nay Chọc Tức Khang Hi Đến Chết Chưa

Chương 9

Dận Tộ cúi đầu mơ mộng về kế hoạch kiếm tiền của mình, lại không biết Thái tử và Khang Hi đang trốn sau cửa kinh ngạc đến mức nào.

Lục đệ/Dận Tộ vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi chưa học vỡ lòng, có thể nói nhiều như vậy là do cậu trời sinh nói nhiều, hoặc là hai năm trước bị Đức phi giam lỏng trong Vĩnh Hòa Cung quá lâu, vừa ra ngoài đã bù lại gấp đôi.

Nhưng những thứ kỳ quái mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến này, tiểu Dận Tộ biết được từ đâu?

Nhà Ô Nhã? Khả năng không lớn.

Thái tử cúi người, ôn hòa hỏi: "Lục đệ, ai dạy đệ những thứ này?"

Đến rồi!

Dận Tộ đã nghĩ sẵn cách đối phó, cố ý nghiêng đầu giả ngốc, vừa mở miệng đã lừa gạt: "Một ông lão tóc bạc râu trắng."

Thái tử: "Đệ gặp ông lão ở đâu?"

Dận Tộ: "Trong mơ."

Khoảnh khắc đó, trong lòng Thái tử và Khang Hi đồng thời lóe lên một ý nghĩ: Tại sao lại là Dận Tộ?

Thái tử lại hỏi: "Ông lão dạy đệ cái gì?"

"Nhiều lắm!" Dận Tộ xắn tay áo, vẻ mặt "tránh ra, ta sắp tung chiêu lớn rồi!", Thái tử và Khang Hi không khỏi vểnh tai lên nghe.

Kết quả...

"Trà sữa thêm topping ngọt mặn tùy thích, bánh ngọt ngọt ngào mềm mại, khoai tây chiên giòn rụm, xương đòn gà giòn tan, thịt chân gà nội tạng đều ngon, lẩu bò dầu cay hoặc không cay tùy chọn, nướng đủ loại món, và còn có nước ngọt có ga không thể bỏ qua!"

Vừa nói, nước miếng của Dận Tộ đã chảy ra, phát ra tiếng húp soạt.

Thái tử và Khang Hi đều im lặng.

Vậy là do hai người bọn họ không đủ tham ăn, ông lão tóc bạc râu trắng mới chọn trúng Lục đệ/Dận Tộ sao? Cảm giác ông lão này không được đứng đắn cho lắm là sao?

Dù suy nghĩ của Dận Tộ có hoạt bát đến đâu, thì cơ thể vẫn là một đứa bé ba tuổi, không thể để cậu làm càn được.

Hôm nay chạy khắp nơi tìm mạt trà không ai uống, thử đi thử lại món mạt trà kem sữa muối đã tiêu hao không ít sức lực, lại nói chuyện với Thái tử nhiều như vậy, có chút không chịu nổi nữa.

"Thái tử ca ca, đệ buồn ngủ rồi." Dận Tộ nắm lấy tay áo Thái tử, đầu nhỏ gật gù, cả người như gấu túi treo trên người Thái tử.

Thái tử:!!!

Trước đó, hành động thân mật nhất giữa Thái tử và Dận Tộ chỉ là nắm tay, không hề phòng bị mà từ nắm tay đột nhiên tiến triển thành ôm ấp, cả người trở nên cứng đờ.

Các, các huynh đệ nhà khác đều, đều như vậy sao?

Ta, ta nên làm gì?

Tay Thái tử cẩn thận đặt lên lưng Dận Tộ, học theo động tác vỗ lưng của Hoàng A Mã trước đây, không ngờ Dận Tộ cứ thế ngã xuống.

“Lục đệ!”

Giữa tiếng gọi đầy kinh hãi của Thái tử, Dận Tộ ngã xuống được một đôi tay lớn đỡ lấy.

Hoá ra là Khang Hi kịp thời chạy tới.

Khang Hi và Thái tử nhìn nhau, cúi đầu xuống, Dận Tộ căn bản chưa tỉnh, mυ'ŧ mát miệng đổi tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.

Hai cha con cùng thở phào nhẹ nhõm, lại có chút hận sắt không thành thép: Ngươi là heo con sao? Ngủ nhiều thế!

Đã bế rồi, Khang Hi cũng không còn câu nệ gì chuyện bế cháu không bế con, thuận thế bế Dận Tộ về Ngự Thư Phòng.

Thái tử theo bản năng đi theo, sau đó giật mình.

Nguy rồi! Bị những lời nói nhảm của Lục đệ hấp dẫn, hôm nay ra ngoài hơi lâu, thảo nào Hoàng A Mã cũng ra ngoài.

Lần này, mông của Lục đệ e là không giữ được rồi.

Vừa vào Ngự Thư Phòng, Thái tử đã thấy đám cung nữ thái giám cúi gằm mặt xuống ngực, ra vẻ “ta không nên ở đây”.

Hoàng A Mã tức giận rồi sao?

Hình như không phải.

Nếu thật sự tức giận nổi trận lôi đình, đám nô tài đã quỳ xuống run sợ rồi.

Vậy nên… Thái tử chợt nhận ra, chỗ hắn và Lục đệ đứng nói chuyện cách đây hơi gần, tiếng nói chuyện hình như, dường như, có thể truyền đến Ngự Thư Phòng?

Để hắn nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi.

— Đệ có một ước mơ vô cùng vĩ đại.

— Trở thành kẻ ăn chơi trác táng ngầu nhất, lớn nhất Đại Thanh!

Mắt Thái tử tối sầm, Lục đệ, ta cứu không được mông của đệ rồi!

Còn Dận Tộ lúc này ngủ say sưa, đang được Khang Hi đặt lên giường sau long án, được ngăn cách bằng bình phong, đó là long sàng mà Khang Hi dùng để nghỉ ngơi khi làm việc mệt mỏi.

Không lâu sau, Lương Cửu Công xách một hộp thức ăn quen mắt từ bên ngoài vào, bưng ra một bát mạt trà kem sữa đặt lên long án.

Khang Hi đúng lúc từ phía sau đi ra, ngồi xuống sau long án với vẻ mặt ung dung, nhàn nhã thưởng thức trà chiều.

Thái tử: "..."

Hắn dè dặt lên tiếng, "Hoàng A Mã, Lục đệ còn nhỏ."

Khang Hi gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục nói.

Thái tử: "Từ từ dạy bảo, đệ ấy sẽ biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm."

Khang Hi cảm thấy câu này nếu dùng cho các A ca khác, thì không có vấn đề gì, nhưng nếu dùng cho Dận Tộ… "Con chắc chứ?"

Trước khi bọn họ bắt đầu dạy dỗ, đã có một ông lão tóc bạc râu trắng không rõ lai lịch nào đó nhồi nhét cho Dận Tộ những thứ kỳ quái, còn có thể sửa chữa lại được không?