Nghe xong lịch trình trong ngày của con trai, Khang Hi im lặng một hồi, hỏi: "Bên Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu không có đưa sao?"
Không cần Thúy Vi trả lời, Đức phi đã lên tiếng trước: "Thần thϊếp đã sai người đưa đi rồi."
Khang Hi lấy hiếu trị quốc, đồ ăn thức uống tuy là chuyện nhỏ nhặt, nhưng nếu không đưa đi rất có thể sẽ trở thành nhược điểm để người khác công kích, con trai còn nhỏ không nghĩ đến, Đức phi sao có thể quên được.
Khang Hi: "Bên Dận Chân thì sao?"
Đức phi im lặng một lúc, lắc đầu.
Tính ra, trong cả Tử Cấm Thành rộng lớn này, Dận Tộ chỉ đưa cho mỗi Thái tử và Nạp Lan Tính Đức.
"Dận Tộ gặp Thái tử khi nào?" Khang Hi nhíu mày.
Con cái của Khang Hi chết non quá nhiều, các A ca đều được nuôi dưỡng rất cẩn thận, sau khi Dận Tộ chào đời, sức khỏe coi như là tốt, trước một tuổi chưa từng bước chân ra khỏi cửa Vĩnh Hòa cung, sau một tuổi... nhiều nhất là gặp mặt một lần trong bữa tiệc mừng năm mới?
Ngồi trong bữa tiệc cách xa như vậy, trẻ con lại nhỏ tuổi, trí nhớ kém, chưa chắc đã nhìn thấy, sao có thể nhớ được?
Đức phi biết hàm nghĩa sâu xa trong câu hỏi này - Tại sao Dận Tộ lại đưa trà sữa cho một người xa lạ chưa từng gặp mặt? Có phải là có kẻ nào đó đứng sau xúi giục hay không?
Hơn nữa, một đứa trẻ ba tuổi có thể tự làm đồ ăn, chuyện này nghe có vẻ buồn cười.
Có phải là có kẻ nào đó đã làm trà sữa, sau đó đổ hết công lao lên đầu Dận Tộ, để Dận Tộ ra mặt hay không?
Người có thể sai khiến Dận Tộ, ngoài bà - ngạch nương của nó ra, thì còn có ai khác nữa?
Chuyện này nếu xảy ra với những A ca khác, Đức phi cũng sẽ nghĩ theo hướng âm mưu, nhưng xảy ra với chính con trai của mình... thật là muốn chết mà!
"Thần thϊếp cũng không rõ, hôm qua nó đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên chạy đến phòng bếp nhỏ."
Chuyện đồ ăn thức uống có giải thích rõ ràng thế nào, Khang Hi cũng sẽ không tin, Đức phi suy nghĩ một lúc, quyết định tung ra một vấn đề nan giải hơn: "Hoàng thượng, Dận Tộ muốn bán trà sữa."
Khang Hi quả nhiên sững sờ: "Bán cho ai?"
Đức phi nhìn trời: "Thần thϊếp không biết, thần thϊếp cũng không dám hỏi."
Hoàng tử ba tuổi bán trà sữa, bán cho ai? Bán như thế nào? Ai mua? Ai dám mua?
Khang Hi bỗng nhiên hiểu được lúc ông đến, Đức phi và cung nữ đang nói gì.
Nương nương tại sao không đồng ý với Lục A ca?
Sao có thể đồng ý được? Nó mới ba tuổi.
Đúng vậy.
Sao có thể đồng ý được?
Dận Tộ ba tuổi bán trà sữa, ông - một vị Hoàng đế còn mặt mũi nào nữa?!
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi, sắc mặt Khang Hi đã đen lại, ông không muốn vì chuyện này mà bị các đại thần dâng tấu chỉ trích, quá mất mặt!
"Trẫm không cho phép!"
"Vâng." Đức phi khẽ gật đầu.
Nhìn xem, chẳng phải đã lừa được rồi sao?
Có lẽ là do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy, đêm đó, Khang Hi mơ thấy Dận Tộ bé nhỏ ngồi trên chiếc bàn được kê ở cửa Vĩnh Hòa cung, trước mặt là một bát trà sữa, rao hàng với giọng non nớt: "Trà sữa ngon tuyệt cú mèo, Thái tử uống còn khen ngon, đi ngang qua đừng bỏ lỡ nha!"
Khang Hi bị dọa cho tỉnh giấc.
Lúc tỉnh dậy trời vẫn còn sớm, Đức phi nằm bên cạnh ngủ rất ngon, ông yên lặng nằm đó, không nhịn được suy nghĩ.
Cùng là con trai, lúc Thái tử ba tuổi sẽ ngoan ngoãn gọi ông là "Hoàng a mã", sẽ ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông nghe kể chuyện, tại sao Dận Tộ ba tuổi lại muốn đi bán trà sữa?
Chẳng lẽ ông - một vị Hoàng đế lại trông nghèo đến mức đó sao?
Mang theo nghi vấn này, đến giờ lên triều, Khang Hi được Đức phi hầu hạ thay long bào, sau đó ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy một cục bột nhỏ đang ngồi xổm, hai tay múa may loạn xạ, chính là tên nhóc gây rối giấc ngủ của ông.
Nghĩ đến lời Thúy Vi nói "Lục A ca sáng sớm thức dậy tập quyền một lúc", Khang Hi quyết định xem thử một chút.