Một đám đàn ông xông vào phòng bệnh. Từ Thiên Duyệt đi cuối cùng. Ỷ vào người đông thế mạnh, bà ta nghiến răng uy hϊếp:
“An Miên Miên, hôm nay nếu mày không làm sáng tỏ với bên ngoài, đừng hòng ra khỏi cái cửa này.”
Trương Hân Lan thấy thế, run run rẩy rẩy đứng dậy.
“Thiên Duyệt, con làm cái gì vậy? Không phải đã nói là để mẹ thuyết phục Miên Miên sao? Con…”
“Ha, dựa vào mẹ sao?” Từ Thiên Duyệt cười lạnh, “Mẹ là bị điếc hay là bị mù rồi, không thấy thái độ bây giờ của nó là gì sao?”
Bà ta đối xử ác liệt như vậy, làm cho An Miên Miên không vui nhíu mày.
“Bà muốn làm cái gì?”
An Miên Miên đứng dậy, đôi mắt sáng dần dần lạnh lẽo.
“Còn có thể làm gì nữa?”
Từ Thiên Duyệt hai tay khoanh trước ngực, nháy mắt cho thủ hạ: “Bắt trói nó lại.”
Thấy bà ta làm thật, Trương Hân Lan ra vẻ muốn đi bảo vệ An Miên Miên, đồng thời khuyên nhủ:
“Thiên Duyệt, con tỉnh táo lại một chút đi. Miên Miên dù sao cũng là cháu gái của con mà, sao con có thể đối xử với nó như vậy chứ, con…”
“Cháu gái sao?”, Từ Thiên Duyệt lạnh lẽo nói: “Bất kể là ai, dám làm hỏng chuyện tốt của Khương gia, kết cục chỉ có một con đường chết.”
Bà ta nói rồi thúc giục thủ hạ: “Còn thất thần làm gì hả? Lên cho tôi.”
“Thiên Duyệt…”
Không đợi Trương Hân Lan nói tiếp, mấy tên đàn ông đã cùng nhau tiến lên. An Miên Miên gạt tay của bà đang ngăn trước người mình ra. “Bà ngoại, bà yên tâm nằm xuống đi.”
Dứt lời, đôi mắt sáng hiện lên hung quang. An Miên Miên một tay chống vào lan can giường bệnh dùng lực, người phóng lên nhảy vọt một cái, trực tiếp đá bay tên đàn ông dẫn đầu.
“Rầm..”
Đối phương đυ.ng vào bàn trà cách đó không xa, rên lên đau đớn. Bởi vì cô tấn công trước, mấy tên đàn ông kia đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó theo thứ tự mà nhào vào phía An Miên Miên. Thật sự là không hề biết rằng, cả đám đều không phải là đối thủ của cô. Thân thủ An Miên Miên rất nhanh nhẹn, vượt ngoài dự liệu của mọi người. Từ Thiên Duyệt đứng một bên tức điên lên: “Phế vật! Mấy người đàn ông mà không đánh lại một đứa con gái sao? Tao nuôi tụi mày có tác dụng gì hả?”
Đám người chỉ có thể tiếp tục đánh, nhờ vào ưu thế đông người, bao vậy An Miên Miên lại, hai bên ngang sức nhau. Thấy bọn họ đã móc ra dây thừng, Từ Thiên Duyệt ở một bên kích động.
“Nhanh, nhanh trói nó lại. Để xem lát nữa tao trừng trị nó ra sao. Con nha đầu chết tiệt kia, tao…”
Bà ta còn chưa nói xong, trước mắt đã hiện lên một cái bóng.
“Chát…”
Trong hỗn chiến, An Miên Miên đoạt lấy dây thừng từ trong tay bọn họ, nhanh chóng vung roi ra, cái roi vung ngang qua mặt Từ Thiên Duyệt, lại trúng vào tên đàn ông bên cạnh bà ta.
“Chát…chát…”
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại những tiếng quất roi ngắn, còn có tiếng rên của mấy người bị đánh. Mấy phú trôi qua. Mấy tên đàn ông vốn khí thế hung hăng, từng người đều nằm trên đất, đau đến không thể động đậy được. Chỉ còn lại An Miên Miên tay cầm dây thừng đi qua đi lại, cùng với Từ Thiên Duyệt sững sờ tại chỗ. Trong phòng là một mảnh hỗn loạn, mấy tên đàn ông nằm sấp xuống đất. Từ Thiên Duyệt không dám tin quay đầu nhìn, xuyên qua phản chiếu của kính, bà ta nhìn thấy trên mặt mình hiện ra một vết máu đỏ, lúc này mới xác định cảm giác đau thật sự đến từ cú quất roi của An Miên Miên. Từ Thiên Duyệt mặt mày hốc hác, thẹn quá hóa giận:
“An Miên Miên, tao liều mạng với mày!”
Bà ta trợn mắt nghiến răng tiến lên, thề phải xe nát cô ra thành mảnh nhỏ. Không chờ Tử Thiên Duyệt như ý, bà ta đã vấp phải chân mấy tên đàn ông dưới đất mà chật vật ngã xuống đất.
“Rầm…”
Từ Thiên Duyệt ngã chống vó xuống trước mặt An Miên Miên. Nhìn bà ta liên tiếp làm trò cười cho thiên hạ, An Miên Miên cong môi:
“Dù là biết mình đuối lý, nhưng cũng không cần phải làm đại lễ như vậy đâu.”
“Mày…”
Từ Thiên Duyệt nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại đau đến không cách nào nhúc nhích được: “Eo..cái eo của tôi…”
An Miên Miên thờ ơ, thậm chí xém muốn cười. Cho đến khi…
“Tít…..”
Điện tâm đồ phía sau lưng cô phát ra âm thanh chói tai. Không còn sóng điện lên xuống nữa, chỉ còn một đường thẳng.