Mệnh Y

Chương 9

Nhưng ông tôi đã nói, mỗi tà thuật sư đều mang trên mình rất nhiều m.áu tươi, nếu như chúng tôi, những người hành nghề y gặp phải thì chỉ có thể chiến đấu, không thể chạy trốn.

Đây cũng là lý do tại sao dòng họ chúng tôi càng ngày càng ít ỏi, tổ tiên đặt ra quy tắc này thật sự dũng cảm, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chúng tôi có thể bị diệt vong.

Tôi lau mồ hôi trên trán, ngồi trong căn phòng nhỏ, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm.

Nếu người này là họ hàng của Vương Hữu Đức, vậy thì trận phong thuỷ nhà Vương Hữu Đức cũng chính là do anh ta bày ra.

Theo quy tắc của giới này, phá được trận phong thuỷ của đối phương, chính là kẻ thù.

Dù theo cách nào đi nữa, tôi và Miêu Lê đều phải có một trận chiến.

Nhìn thấy anh ta cao hơn một mét tám và cơ bắp trên cánh tay nổi lên, tôi cảm thấy càng mất tự tin.

"Đây là thuốc Đông y anh nấu riêng cho em, mau uống đi, xem em gầy đi nhiều rồi này."

Miêu Lê chăm chú nhìn Tuyết Đường, giọng nói dù nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết, không cho phép từ chối.

Tuyết Đường nhìn anh ta với ánh mắt đáng thương:

"Ông xã, em có thể không uống không? Em cảm thấy sau khi uống sẽ hơi buồn ngủ."

Miêu Lê nhíu mày, đưa thẳng bát đến trước mặt cô ta:

"Ngủ nhiều mới tốt, dạo này em trông xanh xao lắm đấy."

"Em không muốn uống, là vì không tin tưởng anh à?"

Tuyết Đường có vẻ rất sợ anh ta, thấy anh ta tức giận thì vội vàng cầm bát uống sạch thuốc.

Tôi hít một hơi, mùi của thuốc cực kỳ khó chịu, dù cách xa như vậy tôi vẫn có thể ngửi thấy.

Đó là mùi của cỏ mất hồn!

Trong lòng tôi bàng hoàng, không kìm được mà lùi một bước, va vào tủ.

"Ai đó!"

"Ọe!"

Tuyết Đường che miệng, nôn nao một tiếng, Miêu Lê mới dừng bước.

"Ông xã, anh có thể đi nhà bếp lấy cho em một ly sữa không? Dạ dày em cảm thấy rất khó chịu."

Miêu Lê liếc nhìn phòng chứa đồ một cái, rồi đi vào bếp lấy sữa.

Khi anh ta mang sữa về, Tuyết Đường vừa đóng cửa tủ đồ.

"Móc treo trên tường rớt xuống, ồ, đồ mua trên mạng thật sự không đáng tin."

Tôi dựa vào tường sợ hãi không dám thở mạnh, nếu Miêu Lê vào phòng lúc đó, cả tôi và Tuyết Đường đều khó sống.

Cỏ mất hồn là một vị thuốc cực hiếm, sử dụng lâu dài có thể làm tổn hại đến linh hồn người dùng.

Nếu sử dụng liên tục trong hai mươi mốt ngày, linh hồn sẽ hoàn toàn mất đi, người uống sẽ trở thành người thực vật.

Cũng không biết cô gái ngốc Tuyết Đường này đã uống thuốc bao nhiêu ngày rồi, nếu uống quá nhiều, tôi cũng khó có thể cứu chữa.

Tôi đứng mà chân tê liệt, cuối cùng không còn tiếng động nào trong phòng khách.

Tuyết Đường ngồi trên sofa và ngủ thϊếp đi, Miêu Lê ôm cô ta vào phòng ngủ.

Tranh thủ lúc anh ta vào bếp dọn dẹp, tôi lẻn vào phòng ngủ và ẩn nấp trong tủ quần áo.

Căn hộ lớn thật sự tốt, nếu căn phòng nhỏ hơn thì tôi đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Không bao lâu sau, Miêu Lê cũng vào phòng ngủ.

Anh ta cởi bỏ quần áo của Tuyết Đường, thay vào một bộ váy cũ kỹ màu xanh lam.