Không Làm Nữ Xứng Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 59

Vì thế nàng lập tức nói: “Một cái tên thôi mà.”

Nhạn Nguy Hành há hốc miệng, trầm giọng chậm rãi nói: “Hề, Hề Hề.”

“Ừm!” Niên Triều Tịch cười tủm tỉm lên tiếng.

Nàng xoay cây thất diệp lan trên tay, thuận miệng nói: “Nè, cái này tặng cho ngươi đó.”

Nhạn Nguy Hành lập tức lộ ra vẻ không đồng ý.

Rõ ràng hắn vẫn còn dáng vẻ của một thiếu niên , nhưng khi vẻ mặt hắn nghiêm túc lại có một loại cảm giác trang nghiêm, rất có thể hù dọa người khác.

Nhưng Niên Triều Tịch không hiểu sao lại không sợ hắn.

Không chờ hắn mở miệng, Niên Triều Tịch nhặt chiếc chìa khóa rơi trên đất lúc Tịnh Vọng bị đá ra ngoài, trầm ngâm một lát hỏi: “Vừa rồi Tịnh Vọng pháp sư nói, ngươi chuẩn bị đem cái này tặng cho ta?”

Nhạn Nguy Hành do dự một lát, gật gật đầu.

Niên Triều Tịch liền hỏi: “Vì sao lại nghĩ đến việc tặng cho ta, thứ mà phụ thân ta để lại ở Tàng Thư Các, ngươi không muốn xem sao?”

Nhạn Nguy Hành nhìn nàng một cái nói: “Đưa cho cô nương là bởi vì ta phần nào cảm thấy cô nương hẳn là càng cần chiếc chìa khóa này hơn. Về phần ta…Ta tham gia diễn võ là vì muốn thử kiếm, hơn nữa thể chất ta có chút đặc thù, cho dù có nhìn thứ trong Tàng Thư Các cũng là luyện không được.”

Hắn nói xong, chưa kịp nhìn xem Niên Triều Tịch phản ứng như nào thì đã nghe thấy Niên Triều Tịch nhắc nhở nói: “Hề Hề.”

Hắn vừa lúc đầu không phản ứng lại, sau đó nháy mắt ý thức được nàng đang nhắc nhở hắn về vấn đề xưng hô, lập tức sửa lời nói: “Hề, Hề Hề.”

Niên Triều Tịch tủm tỉm đáp lại, sau đó ngơ ngác nhìn chìa khóa.

Thành thật mà nói, trực giác của Nhạn Nguy Hành không sai, nàng đúng là cần cái chìa khóa này.

Trước kia nàng vô cảm đối với việc có thể mở vòng ngọc lấy Chiến Thần Đồ Phổ ra hay không. Đến bây giờ, nàng bắt buộc phải xem xem phụ thân đã để lại cái gì ở trên Chiến Thần Đồ Phổ.

Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ vướng vào những vấn đề như vậy, chuyện liên quan đến vấn đề sinh tử nên nàng đã đưa ra điều lệ mà không cần suy nghĩ nhiều.

Ngay sau đó, nàng chậm rãi nói: “Đạo quân Nhạn đoán không sai, quả thực ta cần chiếc chìa khóa này, nhưng…”

Nàng duỗi tay đem Thất diệp lan đưa cho Nhạn Nguy Hành: “Đạo quân Nhạn nhận lấy cái này đi, ta sẽ nhận lấy chiếc chìa khóa này.”

Nhạn Nguy Hành nhíu mày nói: “Thất diệp lan so một chiếc chìa khóa quan trọng hơn nhiều.”

Niên Triều Tịch cười cười: “Ta cần thì nó mới quý trọng, hiện tại ta cần chiếc chìa khóa hơn Thất diệp lan. Nên đối với ta mà nói chiếc chìa khóa quý trọng hơn so với Thất diệp lan. Huống hồ, nếu không có Nhạn Nguy Hành thì cây linh dược này cũng không đến được tay ta.”

Nếu không phải nàng đột nhiên nhớ tới sắc mặt Nhạn Nguy Hành trên Diễn Võ Đài không tốt, giống như bị nội thương, cũng nghĩ không ra một cây Thất thương thảo không biết đã lấy từ bao nhiêu năm trước, tự nhiên cũng sẽ không biết Thất thương thảo đã bị Tông Thư dùng hết, càng sẽ không có cây Thất diệp lan mà Tông Thư dùng để bồi thường Thất thương thảo của nàng.