Không Làm Nữ Xứng Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 39

Trăng tròn…

Nhạn Nguy Hành im lặng một lát, cuối cùng gật đầu với vẻ cười cười: “Ta…đã biết.”

Niên Triều Tịch cảm thấy phản ứng của Nhạn Nguy Hành hơi lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ đã được quân Yến Kỵ che chở rời khỏi Học viện Đỗ Hành.

Nàng đi ra rất xa đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt vẫn ở chỗ thân ảnh của thiếu niên đạo quân mặc một bộ trường bào màu đen. Hắn đứng đó giống như một thanh kiếm, giống như cũng đang nhìn nàng, không hiểu sao lại làm cho lòng người an tâm.

Niên Triều Tịch đã đi, nhưng Mục Doãn Chi vẫn không rời đi.

Hắn ta quay đầu lại, nhìn về phía đạo quân áo đen kia.

Lúc này thiếu niên không còn vẻ ngượng ngùng ít nói như khi đối mặt với Niên Triều Tịch, một bàn tay của hắn nhẹ nhàng cọ xát thân kiếm bên hông, ánh mắt nhìn hắn ta lạnh nhạt, nguy hiểm, giống như ánh mắt nhìn một vật chết.

Không hiểu sao Mục Doãn Chi lại cảm thấy khó chịu, hơi nhíu mày, lại nhanh chóng dãn ra, ngẩng đầu đánh thiếu niên kia, thản nhiên nói: “Ta thay Hề Hề cảm ơn đạo quân đã tặng đan dược, nhưng thân thể của Hề Hề không tốt, đan dược nào ăn được, đan dược nào không ăn được đều nghe theo sư điều trị của y sư, không phải đan dược nào cũng có thể tùy tiện ăn. Đạo quân có lòng tốt, Hề Hề cũng ngại từ chối, ta thay Hề Hề nhắc nhở đạo quân một câu, đừng có lòng tốt mà lại làm chuyện xấu…”

Hắn ta chưa dứt lời đã bị tiếng cười của thiếu niên đạo quân xen vào.

Mục Doãn Chi ngẩng đầu nhìn, nhíu mày nói: “Đạo quân là có ý gì?”

Đạo quân trước mắt nhìn hắn ta bằng một ánh mắt gần như thương hại, bất ngờ hỏi: “Ngươi có quan hệ gì với nàng ấy.”

Mục Doãn Chi lạnh lùng nói: “Ta là vị hôn phu của nàng ấy.”

“Là vị hôn phu của nàng ấy nhưng ngươi có hiểu nàng ấy không?” Nhạn Nguy Hành nghiêng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt dần lạnh lẽo: “Trước khi trở thành vị hôn thê của ngươi, nàng ấy là một người có thể tự do di chuyển, suy nghĩ, nàng ấy thích cái gì, ghét cái gì cũng sẽ tự nói. Ngươi cũng không phải là nàng ấy, dựa vào cái gì mà có thể chọn cho nàng ấy cái gì mình muốn, cái gì mình không muốn?”

Mục Doãn Chi hơi chấn động, biểu tình trên mặt từng chút vỡ nát.

“Hơn nữa.”Thiếu niên khẽ cười: “Hiện tại nàng ấy không chấp nhận ngươi.”

Mục Doãn Chi mở to đôi mắt, trong ánh mắt lại xuất hiện sát khí.

Thiếu niên cũng đã xoay người đi, đưa lưng về phía hắn ta, giống như không sợ sau lời nói đó, hắn ta sẽ làm gì đó với hắn.

Hòa thượng bên cạnh hắn vừa đi vừa cười, hài hước nói: “Nhạn Nguy Hành, không ngờ ngươi lại có tài ăn nói như vậy đó, ngươi lúc trước một tháng cũng không nói với ta nhiều lời như thế.”

Thiếu niên lại tiếp tục tích chữ như vàng: “Dong dài.”

Mục Doãn Chi nhắm mắt lại, trầm giọng nói với Tông Thư đang im lặng nãy giờ: “Đi thôi.”



Niên Triều Tịch vừa trở về không bao lâu, quân Yến Kỵ đã bẩm báo, nói Tông Thư mang theo hòm thuốc cùng với dược đồng của hắn ta đến, muốn bắt mạch cho nàng.