Tiểu Quân Hậu

Chương 25: Giận dỗi

Lời này vừa nói ra, tất cả bằng hữu đều im lặng, đặc biệt là Vệ Bình.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực lên.

“A! Chúc Thanh Thanh!”

Họ hô to một tiếng, sau đó lao về phía Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần khϊếp sợ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Nhiều người đồng thời lao lên như vậy, y sẽ bị đè chết!

Đúng lúc này, Lý Việt nắm lấy cổ áo của Chúc Thanh Thần, nhấc y lên khỏi mặt đất, che chở y phia sau người.

“Bệ hạ….”

Lý Việt không vui, ánh mắt u ám quét qua từng người một.

Mọi người vội vàng cúi người thỉnh tội: “Bệ hạ thứ tội.”

Lý Việt lạnh lùng nói: “Buổi chiều trẫm đã sai người nói cho các ngươi, người trẫm đem về từ ngoài thành chính là Chúc Thanh Thần, mỗi người đều nói một lần, các ngươi không tin, đêm khuya mang một đống người đến đây gây rối, ra thể thống gì?”

Hắn cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao? Không tin tình cảm của trẫm với Chúc Thanh Thần? Trên đời này chỉ có các ngươi quan tâm đến y thôi? Trẫm không sánh được với các ngươi?”

Thấy hắn thực sự tức giận, mấy bằng hữu vội vàng xin tha.

“Chúng thần biết tội!”

“Chúng thần nghĩ sai rồi….”

“Thỉnh bệ hạ giáng tội.”

Chúc Thanh Thần muốn tiến lên đỡ họ, nhưng lại bị Lý Việt nắm lấy.

Nếu không phải vì Chúc Thanh Thần nhất quyết muốn ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không ra gặp họ.

Lý Việt nhìn họ, rồi nhìn thoáng qua Chúc Thanh Thần, cố gắng kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong mắt.

Cuối cùng, hắn nói: “Mỗi người, phạt một năm bổng lộc.”

“Những kẻ khua môi múa mép áp vào thiên lao, chọn ngày xử trảm.”

“Ngày mai thượng triều, đừng đến muộn.”

“Tuân mệnh.” Chúng thần vội vàng hành lễ.

Bằng hữu của Chúc Thanh Thần vẫn muốn trò chuyện với y, hỏi y chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng nhìn Lý Việt lạnh mặt, mọi người không ai dám lại gần.

“Chúc Thanh Thanh, ngươi cũng mau trở về đi thôi.”

“Đúng vậy, ngươi vừa về, bên ngoài tuyết đang rơi, mau trở về.”

“Ngày mai lâm triều tái kiến.”

Họ cũng biết trời đang mưa tuyết.

Sắc mặt Lý Việt ngày càng âm trầm, hắn lập tức xoay người rời đi.

Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn thoáng qua, nói với các bằng hữu: “Ta không sao, Lý Việt hẳn sẽ không phạt các ngươi nữa. Ta sẽ nói đỡ cho các ngươi, trời quá lạnh, các ngươi cũng nhanh về đi, ngày mai gặp.”

Sau đó đuổi theo hắn.

“Lý Việt! Lý Việt! Ngươi làm gì vậy?”

Các bằng hữu vừa định nhắc nhở y, bây giờ nên gọi là “Bệ hạ”, nhưng trong chớp mắt, Chúc Thanh Thần đã chạy vào cung.

Họ nhìn theo bóng lưng của Chúc Thanh Thần, cho đến khi cánh cửa cung dày nặng đóng lại, thật lâu sau không thể lấy lại tinh thần.

Trong một thoáng, có người mở miệng hỏi.

“Các ngươi đều thấy?”

“Thật sự là y?”

“Y đã về rồi?”

Như một giấc mơ.

Nếu không phải ba người đang nâng lẫn nhau, họ gần như đã ngã xuống nền tuyết.

*

Qua một trận ầm ĩ như vậy, đêm đã khuya.

Chúc Thanh Thần vén vạt áo, một chân sâu một chân nông đi trên nền tuyết.

Các cung nhân cầm đèn l*иg, đi theo sau y: “Tiểu công tử…. Tiểu công tử đi chậm một chút, cẩn thận trượt ngã.”

“Ta không sao.” Chúc Thanh Thần mắt điếc tai ngơ, cố gắng đuổi kịp vị đế vương đang đi phía trước.

“Lý Việt, Lý Việt, đi nhanh vậy làm gì? Tại sao lại tức giận? Ta không làm chuyện gì xấu cả.”

Vào đông, lại là đêm khuya, khi ra ngoài, Lý Việt đã mặc cho Chúc Thanh Thần một vài lớp áo ấm.

Chúc Thanh Thần chưa chạy được mấy bước đã mệt rã rời.

“Lý Việt, chờ ta! Chờ ta một chút!”

Y dừng bước, đá mạnh vào tuyết đọng trên nền, kết quả không khống chế được lực và góc độ, gió lạnh lại thỏi mặt vào mặt, “Rít” một tiếng, tuyết đọng bay lên, toàn bộ đập vào mặt y.

Chúc Thanh Thần vô thức giơ tay, dùng ống tay áo che mặt, nhưng vẫn có tuyết bay vào mặt, vào mắt y.

“Phi -- Lý Việt chết tiệt, cho ngươi không đợi ta, hại ta bị…”

Chúc Thanh Thần vừa nhỏ giọng chửi thế, vừa nâng tay lên muốn dụi mắt.

Đột nhiên, một bàn tay dày rộng và ấm áp nắm chặt cổ tay y, giữ tay y lại.

Giọng nói lạnh băng của Lý Việt truyền đến từ đỉnh đầu y, “Đừng dùng tay xoa, càng xoa càng đỏ, ta…. Để trẫm xem.”

Chúc Thanh Thần bĩu môi, Lý Việt khốn nạn, lại tự xưng.

“Lại mắng ta trong lòng đấy à?” Lý Việt nhéo má y, buộc y phải nhìn lên.

“Không có.” Chúc Thanh Thần giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Cung nhân cầm đèn l*иg tới gần, nương ánh nến, Lý Việt cẩn thận nhìn vào mắt Chúc Thanh Thần, mặc dù không thấy bụi bẩn nhưng vẫn giúp y thổi.

“Đã tốt hơn chưa?”

Chúc Thanh Thần chớp chớp mắt, lại xoay tròng mắt: “Được rồi.”

Nghe y nói “Được”, Lý Việt mới rút tay về.

Hắn xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Chúc Thanh Thần lao tới, ôm lấy cánh tay hắn.

Lý Việt dừng lại một chút, nhưng không đẩy y ra mà tiếp tục đi về phía trước.

Cả người Chúc Thanh Thần treo lên người Lý Việt, bị hắn kéo đi, hai chân để lại một vết thật dài trên nền tuyết.

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lý Việt.