Tiểu Quân Hậu

Chương 23: Tẩu hỏa nhập ma

“Bây giờ ngươi đang tự hào đấy à?”

“Ngươi….” Lưu đại nhân đỏ mặt, phất tay áo rời đi.

Một đại thần khác tiến tới, lúc này thay đổi sách lược, ôn tồn khuyên bảo.

“Hai vị đại nhân, Thẩm đại nhân, ý bệ hạ đã quyết, cho dù có đứng đây quỳ đến sáng cũng không thể thay đổi được đâu.”

“Huống hồ, bệ hạ đã nói, vị tiểu công tử kia chính là thái phó Thái tử. Có lẽ vị tiểu công tử kia thật đúng là thái phó Thái tử chuyển thế, ai mà biết được, không bằng chờ đến ngày mai xem sao?”

Thẩm Trúc ôm bài vị, quỳ trên mặt đất, eo lưng thẳng tắp, mắt cũng nhìn thẳng: “Trần đại nhân, tử bất ngữ quái lực loạn thần, cái gì mà luân hồi chuyển thế, quả thực là nói năng hồ đồ!”

“Chúc Thanh Thần chính là Chúc Thanh Thần, trên trời dưới đất, ngàn năm vạn năm, chỉ có một Chúc Thanh Thần!”

Ba người cùng quỳ xuống, hai tay đỡ đất, cúi người dập đầu, lần nữa cất cao giọng nói --

“Thần Vệ Bình --”

“Thần Thẩm Trúc --”

“Thần Mục Anh --”

“Đưa theo hơn mười vị lão binh Phượng Tường, thỉnh bài vị của thái phó Thái tử, cầu kiến bệ hạ!”

Ngoài cửa cung, cuối con đường dài, mười mấy lão nhân cầm đèn l*иg, ngập ngừng đứng trong tuyết, nhìn về phía này.

Họ hoặc là mình hoặc là người trong nhà, đều đã nhận được ân huệ của Chúc Thanh Thần.

Trong lòng họ biết ơn Chúc đại nhân, cũng biết bệ hạ vì Chúc đại nhân giữ mình.

Cho nên….

Sáng tinh mơ, bệ hạ cùng một tiểu công tử mặc áo trắng cưỡi ngựa đi qua con phố dài, họ đều nhìn thấy, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ.

Mặc dù người trong nhà ra sức khuyên can, nhưng họ nghe thấy tiếng gió, vẫn muốn đến đây để tìm hiểu đến cùng.

Chẳng lẽ bệ hạ thật sự trúng tà rồi?

Chẳng lẽ Chúc đại nhân cứ như vậy bị bệ hạ lãng quên sao?

Mười năm rồi lại mười năm nữa qua đi, đến khi tất cả họ đều đi rồi, còn ai sẽ nhớ đến Chúc đại nhân?

Giữa trời đất, một mảnh tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu, Vệ Bình, Thẩm Trúc, và Mục Anh nhìn nhau, lại cúi người dập đầu lần nữa.

Bông tuyết rơi trên vai, trán chạm vào nền tuyết lạnh giá.

“Thần….”

Đúng lúc này, nơi xa trên đường hành cung truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Chúc Thanh Thần mặc chiếc áo choàng nhung màu đỏ tươi, bất chấp gió tuyết, chạy về phía này.

“Vệ Bình, Thẩm Trúc, Mục Anh, là ta, ta đã trở về!”

Lý Việt chỉ mặc một thân áo mỏng manh, đi phía sau Chúc Thanh Thần, khi y bị vướng ngã, cả người lao lên trước thì kịp thời dùng một tay ôm eo y, bế y lên khỏi nền tuyết.

Lý Việt như đang bắt một con gà con, kẹp chặt Chúc Thanh Thần.

Ở nơi Chúc Thanh Thần không nhìn thấy, Lý Việt trầm mặt, hơi hơi nhấc cằm lên, ánh mắt rất có uy áp quét qua tất cả người có mặt.

Hắn không nói một lời. Ngay khi đến, hai hàng cấm quân đã đồng loạt ôm quyền hành lễ.

“Bệ hạ!”

Các đại thần mới vừa rồi còn thay phiên nhau khuyên bảo bằng hữu của Chúc Thanh Thần, nay đã chân cẳng mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, sợ hãi khom lưng dập đầu.

“Bái kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế!”

Lý Việt vẫn không nói một lời, chỉ giơ tay lên, chỉ một ngón tay, không biết chỉ ai.

Cấm quân nhanh chóng tiến lên, khôi giáp trên người kêu leng keng.

Ba bằng hữu của Chúc Thanh Thần đều cho rằng họ sẽ bị bắt, đã chuẩn bị chịu trói.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo --

Cấm quân tiến lên, một trái một phải, xách ba vị đại nhân là Vương, Lưu, Trần vừa khuyên bảo họ lên.

Ba người kinh hãi, hét lớn: “Bệ hạ!”

Không đúng, sao bệ hạ lại lệnh cho cấm quân bắt họ?

Ba vị đại thân Vương, Lưu, Trần bị cấm quân giữ cánh tay, lôi lên khỏi mặt đất.

Họ không dám nhìn thẳng vào đế vương, chỉ dám cúi đầu, lén lút trao đổi ánh mắt khϊếp sợ cùng không thể tin được.

Không phải nói sáng sớm hôm nay, bệ hạ ra khỏi thành để tang, mang về một tiểu công tử giống thái phó Thái tử như đúc sao?

Không phải nói bệ hạ vì vị tiểu công tử này, đã làm xôn xao toàn bộ đại phu trong thành sao?

Không phải nói bệ hạ đã tẩu hỏa nhập ma, cương quyết nói vị tiểu công tử này chính là thái phó Thái Tử sao?

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thực ra, trong lòng mọi người đều rõ ràng, trên đời này sao có thể có chuyện luân hồi chuyển thế?

Dù cho có luân hồi, thì kiếp này của thái tử Thái phó cũng chỉ mới mười tuổi, càng không thể giống hệt với kiếp trước.

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp, hoặc có lẽ là có người cố ý an bài.

Nhưng dù thế nào đi nữa, bệ hạ đã bỏ trống hậu cung suốt mười năm, bây giờ cuối cùng cũng đưa người về, cho dù là ai, đối với các quan viên như họ, đều là một tin tốt.

Các quan viên như họ --

Ba đại thần Vương, Lưu, Trần đều xuất thân từ thế gia của triều đại cũ.

Trong triều đại cũ, thế gia thịnh vượng, có quyền kiểm soát quan viên trong triều, sắp xếp phi tần trong hậu cung, một tay nắm giữ tiền triều, một tay kiểm soát hậu cung, có thể nói là ngang ngược kiêu ngạo đến cực điểm.