Tiểu Quân Hậu

Chương 15: Thanh lý trúc mã

Lý Việt cười cười, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của y, không nhịn được giơ tay lên, muốn chọc vào khóe môi mím chặt của y: “Được, nghe Chúc Khanh Khanh.”

Chúc Thanh Thần quay đầu tránh: “Ngươi nghiêm túc chút đi, ta đã nghiên cứu kỹ rồi. Ngươi nghĩ xem, khi còn nhỏ chúng ta đã cưỡi ngựa gỗ chung chưa? Đã uống thanh mai ngâm chưa?”

Lý Việt sửa lại: “Chúc Khanh Khanh, là lý ngâm. Thanh mai chỉ có ở phía nam.”

“Không khác nhau lắm.” Chúc Thanh Thần già mồm nói, “Đã cưỡi ngựa gỗ, ăn quả thanh mai…. thanh lý, đó chính là thanh mai trúc mã.”

“Có lý.” Lý Việt gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở y, “Chúc Khanh Khanh, là “thanh lý trúc mã”.”

“Không có thành ngữ này.”

“Có thể có, ta sẽ cho họ thêm vào sách.”

“.…..”

Chúc Thanh Thần cạn lời, những lời muốn nói đều bị hắn đảo lộn.

Trước đây cùng Lý Việt đọc sách, Lý Việt luôn tự tạo ra thành ngữ, y chỉ cần sửa lại cho đúng là được.

Nhưng bây giờ, Lý Việt lại muốn trực tiếp sửa sách.

Quả nhiên, thổ phỉ thất học không thể làm hoàng đế!

Chúc Thanh Thần giơ tay lên, đánh hắn một cái: “Bây giờ ngươi không được nói chuyện, nghe ta nói.”

Lý Việt vô thức chạm vào nơi mà Chúc Thanh Thần chạm qua, hai mắt cong cong, lắc lư cái đuôi chó sói không tồn tại phía sau.

Nghe Chúc Khanh Khanh nói!

“Dù sao --”

Chúc Thanh Thần sắp xếp lại suy nghĩ.

“Chỉ cần ngươi thấy vậy, ta cũng thấy vậy, thì chúng ta sẽ là như vậy.”

“Không sai.”

“Nếu thực sự không được, ngươi có thể viết một cái chiếu thư chiêu cáo cho thiên hạ.”

“Ý kiến hay.”

“Nếu chúng ta không phải là thanh mai trúc mã, thì trên đời này không có thanh mai trúc mã nữa.”

“Có đạo lý, Chúc Khanh Khanh nói rất đúng, Chúc Khanh Khanh nói hoàn toàn đúng.”

Chúc Thanh Thần nhiều lần chứng minh y và Lý Việt là “thanh lý trúc mã”, vĩnh viễn không thay đổi.

Lý Việt cúi đầu, tập trung nghe y nói.

Y nói một câu, Lý Việt sẽ phụ họa một câu.

Nói nửa ngày, miệng Chúc Thanh Thần khô khốc, đầu óc cũng lộn xộn.

Y vỗ vai Lý Việt, mở miệng, chỉ vào cổ họng của mình.

Lý Việt lập tức hiểu ý, lấy một bát thuốc giải hàn đưa đến trước mặt y.

Chúc Thanh Thần không phòng bị, đến gần bát thuốc, chuẩn bị uống một ngụm lớn.

Ngay khi vừa mới nhấp, Chúc Thanh Thần đột nhiên nhìn thấy trong bát đen như mực.

Không phải nước, mà là thuốc!

Lý Việt quỷ kế đa đoan, lại muốn lừa y uống thuốc!

Chúc Thanh Thần vội vàng dừng lại, ngậm chặt miệng, hai tay cầm bát thuốc, đảo ngược lại, đặt trước mặt Lý Việt.

“Lý Việt, ngươi uống!”

“Chúc Khanh Khanh, đây là thái y đặc biệt chuẩn bị cho ngươi….”

“Uống! Ngươi uống trước, rồi ta uống.”

Nghe y nói vậy, Lý Việt cúi đầu, uống một ngụm thuốc sắc.

Chúc Thanh Thần lấy mứt hoa quả từ đầu giường, nắm trong tay, cũng nhấp một ngụm nhỏ.

Lý Việt nhíu mày: “Chúc Khanh Khanh, ngươi chỉ vừa chạm ướt môi thôi.”

“Nói bậy.” Chúc Thanh Thần nhét mứt hoa quả vào miệng, nhai nhai, “Ta đã uống một hớp lớn.”

“Một giọt lớn.”

“Vậy ta lại uống thêm một ngụm.”

“Lại một giọt lớn, lần này ngay cả môi cũng không ướt.”

“Sao ngươi nhiều lời thế?”

“Ta sợ ngươi cảm lạnh.”

“Ta đã ăn quả tiên, sẽ không bị bệnh.”

“Ta sợ nửa quả tiên không đủ dược lực.”

“Đến lượt ngươi, mau uống đi.”

Chỉ một bát thuốc, hai người lại uống như đang uống rượu giao bôi.

Ngươi một ngụm, ta một ngụm, cuối cùng cũng uống xong một bát thuốc.

Sau đó, hai người quấn chăn, ngồi cạnh nhau trên giường, vừa đổ mồ hôi vừa trò chuyện.

Giống như hai người tuyết ngồi trên nền tuyết mùa đông.

Chúc Thanh Thần nhích lại gần Lý Việt, đầu dựa vào vai hắn: “Lý Việt, ta cảm thấy nóng quá, chắc là được rồi.”

Lý Việt vươn tay chạm vào trán y: “Chưa được, đợi thêm một lát.”

Chúc Thanh Thần mở to miệng, ngáp một cái, mơ màng sắp ngủ.

Đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, cung nhân thấp giọng dò hỏi --

“Bệ hạ, cơm trưa đã sẵn sàng, bệ hạ muốn đưa vào, hay là…”

Nghe câu này, Chúc Thanh Thần lập tức trở nên hăng hái, đôi mắt sáng lên.

Lý Việt hắng giọng, đáp: “Đưa vào.”

“Tuân mệnh.”

Cung nhân đi xuống chuẩn bị, Lý Việt quay đầu, bắt gặp với đôi mắt sáng lấp lánh của Chúc Thanh Thần.

Lý Việt cảm thấy không tốt lắm, hỏi một câu: “Chúc Khanh Khanh, ngươi đói bụng sao?”

“Đói bụng.” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Nhưng này không quan trọng.”

Chúc Thanh Thần kéo dài giọng: “Oa -- bệ hạ --”

Một từ, ngữ điệu đầy ngoằn ngoèo.

Bốn chữ, cong bảy hai âm điệu.

Mi mắt Chúc Thanh Thần cong cong, một lần nữa lộ ra nụ cười tinh nghịch như con hồ ly nhỏ.

“Bệ hạ --”

“Ta mới đi mười ngày, ngươi đã đăng cơ.”

Chúc Thanh Thần dịch về phía trước, cố ý dán vào người Lý Việt, đẩy tới đẩy đi, cọ tới cọ lui.

“Bệ hạ, bệ hạ sờ trán của thần có còn nóng không?”

“Bệ hạ, thần không cẩn thận leo lên long sàng, thần không cố ý.”

“Bệ hạ, thần có tài đức gì mà có thể cùng chung chăn gối, cãi nhau ầm với bệ hạ.”

Chúc Thanh Thần như con ong mật, “Ong ong ong” vây quanh người hắn.