Tiểu Quân Hậu

Chương 7: Truyền thái y

Lão thái y vẫn im lặng không nói gì, hai ngón tay đặt lên cổ tay của Chúc Thanh Thần, cau mày, vẻ mặt phức tạp, như đang bối rối, lại có vẻ như đang kinh ngạc.

Cuối cùng, lão thái y nói: “Này… Này…”

Lý Việt bước vọt lên trước, ánh mắt bình tĩnh: “Làm sao?”

“Bẩm bệ hạ, vị này… Vị tiểu công tử này mạch tượng nhẹ nhàng, ôn hòa bình thường, không giống như một người bị thương nặng, mà lại giống như…”

“Giống như cái gì? Nói rõ ràng, đừng ấp a ấp úng.”

“Giống như…. Đang ngủ.”

Lý Việt sửng sốt.

Ngủ? Chúc Khanh Khanh đang ngủ?

Nói ra lời này, đến bản thân lão thái y cũng không chắc chắn.

Vì vậy, ông mới im lặng, dùng mười lăm phút bắt mạch.

Lúc này, các thái y khác vây quanh giường cũng vội vàng đi lên, thay phiên nhau bắt mạch và đưa ra phán đoán.

“Bệ hạ, xác thật như thế.”

“Chương lão thái y nói không sai.”

“Mạch tượng của vị công tử này vững vàng, không có gì đáng lo ngại.”

Tất cả các thái y đều nói như vậy, nhưng Lý Việt lại không dám tin.

“Y vẫn luôn yếu ớt, một mình chạy xuống núi, khuôn mặt trắng thành như vậy, khi thay quần áo cũng không tỉnh, các ngươi lại nói y “không có gì đáng lo ngại”?”

“Bệ hạ, xem mạch tượng thì đúng là như vậy.”

“Khi nào y sẽ tỉnh lại?”

“Đã là ngủ, tự nhiên tỉnh thì sẽ….”

Đám thái y này, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ!

Lý Việt không tin một chữ nào!

Hắn hít sâu một hơi, kìm chế lửa giận: “Ra ngoài.”

Các thái y đứng lên: “Tuân mệnh.”

Lại nghe Lý Việt nói tiếp: “Cho thiện phòng nấu một chén cháo tổ yến mang đến đây, cho thêm ít đường phèn và sữa bò là được, đừng cho thêm thứ gì khác. Rồi lấy mấy viên thuốc trị cảm, viên nhỏ, dễ nuốt.”

“Hồi bẩm bệ hạ, thuốc trị cảm phải uống khi còn nóng để ra mồ hôi. Nếu chế thành thuốc viên, sợ là hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi nhiều.”

“Vậy thì sắc thuốc uống.” Lý Việt dừng một chút, “Ra ngoài cung tìm mấy đại phu vào đây.”

“Tuân mệnh.”

Bệ hạ rõ ràng không tin họ, mà họ cũng hoài nghi với chính phán đoán của mình, cho nên không nói thêm gì mà trực tiếp nhận lệnh đi xuống.

Sau khi thái y rời đi, ánh mắt Lý Việt lại chăm chú nhìn Chúc Thanh Thần.

Hắn trực tiếp ngồi xuống trước bậc thang trước giường, nắm tay Chúc Thanh Thần, bắt chước thái y, duỗi hai ngón tay ra, ấn trên cổ tay Chúc Thanh Thần, bắt mạch cho y.

Nhưng hắn căn bản không biết.

Hắn chỉ có thể nắm chặt tay Chúc Thanh Thần, nhìn chằm chằm y.

Mười năm trôi qua, Chúc Thanh Thanh vẫn trông như 18 tuổi, trẻ trung non nớt, như chưa từng lớn lên.

Bỗng nhiên, Lý Việt hiểu ra điều gì!

Chẳng lẽ Chúc Thanh Thanh đã thành tiên, cố ý hạ phàm một chuyến để xem hắn!

Cho nên Chúc Khanh Khanh vẫn giữ nguyên vẻ ngoài của mười năm trước, cho nên thái y không thể chẩn đoán được gò.

Tất cả đã được giải đáp.

Lý Việt càng nắm chặt tay Chúc Thanh Thần, sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo y sẽ bay đi.

Tiểu thần tiên khó có được hạ phàm, hắn phải tranh thủ thời gian, nhìn nhiều hơn một chút.

*

Nhưng sao tiểu thần tiên lại ngủ lâu như vậy?

Có lẽ Chúc Khanh Khanh bản tính tham ngủ, ngay cả khi đã thành tiên cũng vẫn như vậy.

Lý Việt ngồi trước giường, nhìn Chúc Thanh Thần.

Tay hắn đã không còn lạnh nữa, hắn muốn chạm vào mặt Chúc Thanh Thần, rồi lại swoj mình hành động thiếu suy nghĩ, mạo phạm đến tiểu thần tiên.

Nhưng hắn thật sự rất nhớ Chúc Thanh Thần, người đang ở trước mắt, bảo hắn làm sao kiềm chế được?

Do dự mãi, cuối cùng Lý Việt vươn tay ra, chỉ dùng đầu ngón tay trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào mặt Chúc Thanh Thần.

Chúc Khanh Khanh tham ngủ, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại?

Đúng lúc này, phía sau Lý Việt truyền đến một tiếng gọi nhẹ.

“Bệ hạ.”

Lý Việt thu tay, kiềm chế biểu tình, quay đầu nhìn lại.

“Cháo tổ yến mà bệ hạ yêu cầu đã chuẩn bị xong.”

Hai tay cung nhân cầm khay gỗ, đưa đến trước mặt hắn.

Giữa khay gỗ mạ vàng đặt một chiếc bát ngọc hoa cương trong suốt, cả cái muỗng cũng làm bằng ngọc.

“Để nô tỳ cho vị công tử này ăn….”

Không đợi cung nhân nói xong, Lý Việt đã nói: “Trẫm tới.”

Hắn đứng lên, nâng Chúc Thanh Thần dậy.

Cả người Chúc Thanh Thần mềm mại, vừa nâng dậy đã trượt xuống, dựa vào gối mềm cũng không được,

Lý Việt đành lên giường, ngồi phía sau Chúc Thanh Thần, hai tay ôm lấy y, để y dựa vào ngực mình.

Hắn cúi đầu, cẩn thận quấn chăn quanh người Chúc Thanh Thần, sau đó vươn tay với cung nữ.

Cung nữ hiểu ý, đưa bát cháo tổ yến ấm áo vào tay hắn.

Một bát cháo tổ yến, chỉ cho hai viên đường phèn và non nửa chén sữa bò, sẽ không quá ngán, ngược lại hương thơm ngọt ngào, cho dù là thần tiên cũng thích uống.

Lý Việt múc nửa muỗng, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến bên môi Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần không phản ứng, Lý Việt liền nhỏ nhẹ dỗ dành: “Chúc Khanh Khanh, là ta. Ta cho ngươi đồ ăn ngon, há miệng.”

Ăn ngon.

Vừa nghe hai chữ này, Chúc Thanh Thần mơ màng mở miệng ra.