Tiểu Quân Hậu

Chương 3: Trở về

Chúc Thanh Thần mạnh mẽ gật đầu: “Ta nguyện ý.”

Nếu trở thành tiên, biết đâu sẽ có thể gặp lại Lý Việt!

“Được. Tu tiên, phải cắt đứt ràng buộc với trần tục, thanh tịnh sáu căn, trước để vi sư tra xét tâm cảnh của ngươi thế nào.”

Tiên ông giơ tay, một nguồn sức mạnh cường đại lao về phía Chúc Thanh Thần, Chúc Thanh Thần cũng phối hợp ngẩng đầu lên.

Với lần kiểm tra này, tiên ông càng vừa lòng hơn.

“Không tồi, tâm tư trong sáng, tâm cảnh mở rộng, là người…. Không đúng!”

Tiên ông mở to hai mắt, không thể tin được.

Chúc Thanh Thần chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn ông.

Không đúng chỗ nào? Y có thể sửa.

“Sao đầu óc ngươi toàn Lý Việt thế này?”

“Rễ tình của ngươi sao lại sâu như vậy?”

“Đi đi đi!”

Tiên ông giận dữ gầm lên, giơ tay trực tiếp đánh một chưởng vào ngực Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần không kịp nói một lời, đã bị đánh bay đi.

Trước khi rời đi, y vẫn nghe thấy tiếng của tiên ông.

“Ta không thể nhận y làm đồ đệ. Nếu y trở thành tiên, trong tâm trong mắt chỉ có hoàng đế nhân loại, chẳng phải là không còn công bằng nữa sao?”

“Các ngươi còn cho y ăn quả tiên? Ăn nửa quả kéo dài tuổi thọ, ăn cả quả tức khắc phi thăng, y ăn mấy quả?”

“Ai ai! Để cho mấy người các ngươi trông nhà, các ngươi lại trông thành như vậy!”

*

“Rầm” một tiếng, tuyết trên cành rơi xuống.

Chúc Thanh Thần bừng tỉnh từ giấc mơ, theo bản năng đưa tay che ngực.

Y bị tiên ông Nam Cực đánh một chưởng, đau quá đau quá…..

Đợi một chút, hình như không đau lắm.

Chúc Thanh Thần xoa ngực, sau khi xác nhận không đau nữa, y mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Y vẫn trốn sau tượng thần trong đạo quan đổ nát này.

Một giấc đến bình minh, đêm dài lạnh lẽo đã qua đi, tuyết cũng đã ngừng rơi.

Chúc Thanh Thần nhảy xuống bàn thờ, lấy ra nửa quả tiên còn lại trong lòng, hai tay nắm chặt, nhìn lên tượng thần trên đầu mình.

Tượng thần đã thay đổi.

Trước khi y ngủ, tượng thần hơi rũ mắt nhìn xuống, một tay cụp vào niệm thần chú, một tay nhấn xuống, tựa như đang vuốt ve đầu y.

Cái gọi là “Tiên nhân phủ ta đỉnh”, có lẽ là thế này.

Lúc này, hai tay tượng thần đều niệm chú, mắt nhìn thẳng về phía trước, không nhìn y nữa.

Chúc Thanh Thần đã mất đi một cơ hội thành tiên, nhưng mà….

Y không hối hận!

Tiên ông nói không sai, trong lòng y chỉ toàn Lý Việt.

Dù cho có tu luyện, không nói đến có thành tài hay không, nhưng chắc chắn sẽ không thể giúp ích cho thiên hạ.

Chúc Thanh Thần phất áo, cúi người chắp tay hành lễ, nói lời cảm ơn với tượng thần.

Sau khi cảm ơn, nhân lúc thời tiết đẹp, y dọn dẹp qua đạo quan một lát, rồi bẻ một nhánh cây làm gậy trống, chuẩn bị xuống núi.

Chúc Thanh Thần quấn kỹ mình trong chiếc áo lông chồn, nắm chặt nhánh cây trong tay, thở một hơi thật dài, ánh mắt kiên định nhìn xuống chân núi.

Khi vượt qua ngưỡng cửa đạo quan, nước tuyết rơi từ mái hiên xuống.

Vừa đúng mười tiếng.

*

Trong thành Phượng Tường.

Một đêm bão tuyết qua đi, bá tánh cầm chổi ra cửa nhà để quét tuyết trước cửa nhà và trên đường phố.

Các cụ già ngồi trước cửa sổ, uống trà nóng, nhìn tiểu bối quét tuyết, nhớ về chuyện xưa, ánh mắt xa xăm.

“Nhớ lại ngày Chúc đại nhân đi, cũng là một ngày tuyết lớn thế này, đã mười năm rồi.”

“Khi Chúc đại nhân còn ở đây, ngài cùng chúng ta trồng trọt dệt vải, chống lại bọn xâm lấn thảo nguyên, vận chuyển quân lương cho tiền tuyến, thậm chí là dạy trẻ nhỏ đọc sách.”

“Sớm biết như thế, năm xưa ta nên ngăn trước ngựa của Chúc đại nhân, chết sống không cho ngài đi…..”

Tiếng của ông lão dần dần trầm xuống.

Ông hỏi cháu trai 18 tuổi trong nhà: “Cháu còn nhớ không? Khi còn nhỏ, cháu đã đi theo Chíc đại nhân đọc sách.”

Cháu trai cúi đầu, xoa xoa hốc mắt đã đỏ bừng, vừa quét tuyết vừa đáp lời: “Gia gia, cháu nhớ. Ở học viện, Chúc đại nhân dạy cháu viết tên mình và cho cháu điểm tâm ăn.”

Ông lão thở dài một tiếng, đỡ tường đứng dậy.

Ông loạng choạng bước từng bước đến điện thờ trong nhà, lấy ba nén hương, đặt trước ngọn nến sáng rực.

Hương nến cháy lên, chưa kịp tế bái.

Bỗng nhiên, bên kia đường phố vang lên tiếng gõ trống.

Bá tánh nghe thấy tiếng động, vội vàng cầm chổi lui về hai bên.

Bệ hạ tới rồi.

Mỗi năm vào thời điểm này…

Không chỉ lúc này, chỉ cần bệ hạ nhớ đến Chúc đại nhân, ngài sẽ ra ngoài thành tế bái, khóc lớn một trận, có khi thậm chí còn ngủ trên nền tuyết, được các thị vệ nâng lên lưng ngựa.

Tiếng gõ trống vang lên báo hiệu bệ hạ tới.

Đang lúc bá tánh mải suy nghĩ, một thân ảnh đen tuyền, cưỡi một con tuấn mã đen vυ't qua trước mặt bọn họ như một mũi tên.

Thị vệ phía sau không thể đuổi kịp.

Lý Việt cưỡi ngựa ra khỏi thành, hắn đã quá quen thuộc với mỗi cảnh mỗi vật, mỗi cây mỗi cỏ ven đường.

Trúc mã của hắn, quân sư của hắn, Hoàng hậu của hắn, đã bị chôn vùi ở đây.