Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 3: Mưa to (3)

Lộ Quy Chu đưa tay chạm vào làn da của thiếu niên, lạnh đến mức khiến anh khó có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.

Lộ Quy Chu thu tay lại, đang định quay người gọi tài xế lại đây thì bị cảm xúc ở đầu ngón tay cắt đứt mạch suy nghĩ.

Lộ Quy Chu cụp mắt xuống, cảm nhận đôi bàn tay lạnh lẽo và cứng ngắt kia của thiếu niên đang nắm lấy đầu ngón tay mình. Đôi mắt ẩn sau hàng mi đen dài của thiếu niên đã mở ra từ lúc nào, lúc này đang phản chiếu ánh đèn xe rực rỡ. Con ngươi nâu trong suốt như ánh trăng khiến người ta có cảm giác như bị đánh thẳng vào tâm hồn qua đôi mắt ấy, thật đẹp.

Đôi mắt ướt đẫm, như thể đang chứa đựng cả cơn mưa, mang theo nét dịu dàng và yếu đuối như một chú nai con đáng thương, bất lực. Ánh mắt ấy thật trong sáng, dường như chỉ chứa đựng được hình bóng của duy nhất một người.

Ánh nhìn của Lộ Quy Chu dán chặt vào đôi mắt của thiếu niên, hồn phách của anh như thể bị cuốn đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khiến anh quên mất cả chuyện mình đang đứng ở nơi đâu.

Thiếu niên mấp máy đôi môi nhợt nhạt, như đang cố gắng nói điều gì đó, nhưng giọng nói yếu ớt ấy đã bị những cơn mưa xối xả nuốt chửng. Đôi mắt cậu tràn ngập sự van xin, yếu ớt và mỏng manh.

Cuối cùng, không còn chút sức lực nào, cậu chậm rãi nhắm mắt lại rồi lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Tài xế vội vã bước tới, phá tan sự tập trung ngắn ngủi của Lộ Quy Chu: "Tiên sinh, cậu ấy sao rồi?"

Lộ Quy Chu nhíu mày, có chút không hài lòng với sự lơ đãng của chính mình. Anh định đứng lên và ra hiệu cho tài xế bế cậu trai này lên xe, nhưng lại cảm nhận được một lực kéo nhỏ từ vạt áo, ngăn cản anh rời đi.

Lộ Quy Chu cụp mắt xuống, nhìn thấy bàn tay thon dài của cậu thiếu niên đang nắm chặt vạt áo của mình, những ngón tay trắng bệch như thể đang dùng hết sức lực mà mình còn lại để bám víu vào chút hy vọng cuối cùng.

Lộ Quy Chu đành ngồi xổm xuống một lần nữa, thử kéo lại vạt áo của mình, nhưng cậu thiếu niên thật sự đã dùng tất cả chút sức lực cuối cùng, vậy nên Lộ Quy Chu cũng không thể gỡ tay cậu ra được.

Tài xế đứng đợi một bên, đèn giao thông tại ngã tư đã chuyển từ xanh sang đỏ rồi lại trở về xanh, dù lúc này không có xe nào qua lại nhưng sự thật là họ vẫn đang đứng giữa đường.

Anh ta không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Tiên sinh?"