Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 1: Mưa to (1)

“Ầm vang —— oanh ——”.

Trên bầu trời, cơn mưa tầm tã không ngớt, trên con đường vắng vẻ, chỉ có duy nhất một chiếc Maybach màu đen đang chầm chậm di chuyển. Tài xế cẩn trọng nâng cao cảnh giác, hai tay nắm chặt tay lái, chăm chú nhìn thẳng về phía trước, trong lòng thầm nghĩ: "Trời cũng mưa to quá rồi."

Tia chớp xé ngang bầu trời, ánh sáng chói lòa xuyên qua màn đêm đen tối, tạo ra cảm giác ngột ngạt, khó thở.

"Kia... phía trước hình như có người?" Nhờ tia chớp lóe sáng, tài xế nhìn thấy dường như có ai đó đang loạng choạng đi trong mưa ven đường.

Nơi này thuộc khu đô thị, đường đi dẫn đến khu biệt thự, xe đã gần đến nơi, nhưng hai bên đường không còn nhà nào sáng đèn. Đã khuya lắm rồi, mưa còn rất lớn, tại sao lại có người dầm mưa đi bộ vào giờ này?

Vì sự việc quá bất ngờ, tài xế mở lời, giọng nói có phần chần chừ, thậm chí nghi ngờ liệu mình có đang bị ảo giác không.

Thông qua gương chiếu hậu, tài xế âm thầm quan sát người đàn ông đang ngồi ở ghế sau. Người đó khoác trên mình bộ tây trang lịch lãm, chân đi giày da, đôi mắt khẽ nhắm lại. Dường như anh ta không nghe thấy tài xế đang thì thầm cái gì, cũng không chú ý đến sự xuất hiện lạ lùng của người đi bộ bên đường.

Tài xế thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn lại con đường trước mặt.

Khi đi qua ngã tư cuối cùng thì bọn họ lập tức tiến vào khu biệt thự.

Đèn xanh lập lòe rồi tắt, mưa không ngớt như này, tài xế không dám vượt đèn đỏ, anh ta đạp phanh nhẹ rồi dừng lại, trước tiên giảm tốc độ, tầm mắt lại không chịu khống chế mà hướng bên kia đường nhìn qua, mưa to gió lớn, người đi đường kia không biết có cần hỗ trợ gì không?

Nhưng mà hai bên vỉa hè đã không còn bóng người, tài xế sửng sốt một chút, chẳng lẽ thật sự là ảo giác sao?

Giây tiếp theo, anh mở to hai mắt, đạp mạnh phanh xe.

Mưa rơi không ngớt, cũng may tài xế đã sớm giảm tốc độ, tuy rằng dừng xe đột ngột nhưng cũng chỉ rung rung một chút, tài xế vẫn cầm chắc tay lái rồi ngừng lại.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau chậm rãi mở mắt, đôi mắt thâm thúy, phảng phất sâu không thấy đáy.

Tài xế quan sát vẻ mặt của ông chủ qua kính chiếu hậu rồi thật cẩn thận nói: “Ách —— tiên sinh, có người té xỉu……”

Anh ta giải thích cho ông chủ mà lòng như lửa đốt, trong khoảng thời gian này, Lộ Quy Chu mỗi ngày đều thức đêm tăng ca đến rạng sáng, có khi ngủ luôn ở trong công ty, anh ta làm tài xế nhưng mấy ngày nay cũng ít khi gặp ông chủ của mình.