"Chú hai, sao chú lại nói như vậy, chú có thể mời thầy phong thủy về làm phép, trồng cây đào để lấy lòng ông nội, tại sao tôi lại không thể mời Thiên Sư đến cứu ông nội?”
Nghe thấy hai chữ "cây đào", Lệ Siêu không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt khẽ biến đổi: "Tiểu Xuyên, sao có thể so sánh như vậy được."
"Chú hai, sao lại không thể so sánh được, dù sao cũng đều là vì ông nội, hay là cây đào mà chú trồng không phải là để lấy lòng ông nội, mà là có mục đích khác?" Lúc nói chuyện, Lệ Xuyên vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Ánh mắt Lệ Siêu lảng tránh, sắc mặt có chút không tự nhiên: "Cháu nói gì vậy, Tiểu Xuyên, chú có thể có mục đích gì chứ?"
Nghe thấy hai người đấu khẩu qua lại, Tưởng Manh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuồn lẹ: "Lệ tổng, tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện, à đúng rồi, chiếc gương đồng kia đã bị nhiễm uế khí, nhớ tìm chỗ chôn đi nhé."
Cô không muốn tham gia vào cuộc chiến gia đình của bọn họ. Dặn dò xong, Tưởng Manh liền xách đồ bỏ đi.
Nghe vậy, Lệ Siêu đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung ác nhìn Tưởng Manh, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đã làm gì với chiếc gương đồng?"
Tưởng Manh dừng bước, quay đầu lại, cười khẽ: "À, tôi chẳng làm gì cả, nói ra có lẽ chú cũng không tin tôi, kẻ lừa đảo này đâu, tôi chỉ thả ba hồn bảy phách bị nhốt bên trong ra thôi."
Lệ Siêu sững sờ: "Cái gì! Cô vậy mà..."
"Chú hai, sao chú lại kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ chú biết chuyện gì sao?" Lệ Xuyên nheo mắt lại.
"Mấy chuyện thần côn này, sao chú có thể biết được." Lệ Siêu liếc nhìn chiếc gương đồng trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Manh, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Ánh mắt này chẳng thể nào dọa được Tưởng Manh, cô nói với giọng vừa đủ để Lệ Siêu nghe thấy: "Chú ơi, nuôi tiểu quỷ, cẩn thận nuôi ong tay áo đấy."
****
Tưởng Manh đi đến cổng biệt thự nhà họ Lệ, vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của Lệ Siêu lúc cô nói chuyện nuôi tiểu quỷ, trông như vừa ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu vậy.
Lệ Siêu có tướng mạo gian xảo, cộng thêm âm khí nồng nặc trên người, nhìn là biết đang nuôi tiểu quỷ, loại người làm chuyện thất đức như nuôi tiểu quỷ chắc chắn không phải là người tốt.
Tưởng Manh cảm thấy cần phải nhắc nhở Lệ Xuyên một tiếng, cô dừng bước, nhìn Lệ Xuyên đang tiễn cô ra ngoài, tốt bụng nhắc nhở.
"Lệ tổng, chú hai của anh có tướng tiểu nhân, anh tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Nghe Tưởng Manh nói vậy, cộng thêm suy đoán của mình, Lệ Xuyên càng thêm nghi ngờ Lệ Siêu.
"Tôi nhớ rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở."
Biệt thự nhà họ Lệ cách trung tâm thành phố khá xa, Lệ Xuyên đã sắp xếp xe đưa Tưởng Manh về trường.
Xe còn chưa kịp khởi hành, một cuộc điện thoại đã chặn đường về trường của Tưởng Manh.
Tưởng Manh nhận điện thoại, giọng nói gấp gáp như đang chạy giặc của Chu Dương vang lên từ trong điện thoại: "Tưởng Manh, app Cục Linh Dị vừa giao cho tôi một nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng hiện tại tôi đang ở nơi khác thu mua quỷ, khách hàng cứ giục tôi như đòi mạng, cô giúp tôi đi xem thử nhé!!"
Tưởng Manh do dự một lát, chiều nay không có tiết học, nhận thêm một nhiệm vụ, thêm 10 tệ tiền thưởng, biết đâu còn bắt được một con quỷ mang ra chợ bán, vụ này có lời lắm.
Thấy cô không trả lời, Chu Dương tưởng rằng Tưởng Manh sợ nhiệm vụ của anh ta nguy hiểm: "Tưởng Manh, cô yên tâm, nhiệm vụ này không có gì nguy hiểm đâu, tuyệt đối sẽ không vượt quá khả năng của cô, cô cứ yên tâm."
"Sao anh biết không nguy hiểm?" Tưởng Manh hỏi, cô không sợ hãi, nhưng cô không ngốc, Chu Dương là cục trưởng, nhiệm vụ mà anh ta nhận chắc chắn cấp bậc không thấp.
Giọng nói lười biếng của Chu Dương truyền đến từ trong điện thoại: "Nhiệm vụ đó không có ai chết, thì làm sao mà nguy hiểm được."
"..."
Lời này khiến Tưởng Manh cạn lời, hóa ra cấp bậc nguy hiểm của nhiệm vụ là được đánh giá bằng mạng người.
Thật là thói đời ngày càng suy đồi, lòng người ngày càng đổi thay!
Tưởng Manh cúp điện thoại, lập tức nhận được thông tin nhiệm vụ và địa chỉ mà Chu Dương gửi cho cô.
Địa chỉ đó, vừa hay cũng nằm trong khu biệt thự trên sườn núi này, tốt quá, đỡ mất công di chuyển.
Tưởng Manh vừa đến cổng biệt thự, đã có một người giúp việc niềm nở, kéo cô vào trong.
"Mời vào, mời vào, đây là đại sư mà Cục trưởng Chu phái đến cứu cậu chủ nhà chúng tôi đúng không, xin mời vào, xin mời vào."
Người giúp việc nhiệt tình quá mức, khiến Tưởng Manh cứ ngỡ mình đã lạc vào tổ chức bán hàng đa cấp.
Người giúp việc dẫn Tưởng Manh đến phòng khách.
Trên lầu vừa hay có một người phụ nữ quý phái đi xuống, nhìn thấy Tưởng Manh còn trẻ, bà ta có chút kinh ngạc: “Xin hỏi cô là đại sư do Cục trưởng Chu phái đến sao?”
Tưởng Manh liếc mắt một cái là nhìn thấu sự nghi ngờ của người phụ nữ, nhưng vì tiền, cô vẫn tỏ ra thành khẩn, toát ra khí chất chuyên nghiệp: “Vâng, bà Chu, tôi là người do Cục trưởng Chu phái đến, bà cứ yên tâm, là nhân viên của Cục Linh Dị, trách nhiệm của chúng tôi là phục vụ nhân dân, tuy tuổi còn trẻ, nhưng năng lực làm việc của tôi tuyệt đối là “cứng” đấy ạ, mong bà đừng lo lắng, bà có thể kể cho tôi nghe tình hình cụ thể được không?”
Trong thông tin ghi là con trai của chủ nhà gặp chuyện, Tưởng Manh liền đi thẳng vào vấn đề.
Nói đến chuyện này, nước mắt bà Chu cứ thế tuôn rơi.
"Chuyện là thế này..."
Bà Chu vừa khóc vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Người gặp chuyện là cậu con trai thứ hai của bà Chu và chồng, Chu Ý, cậu con trai này từ khi sinh ra đã được cưng chiều hết mực, lớn lên trong nhung lụa, nhưng đồng thời cũng là người khiến gia đình đau đầu nhất, là một cậu ấm chính hiệu, lớn lên chỉ biết ăn chơi, đua đòi, tiêu tiền như nước, chưa bao giờ khiến cha mẹ yên tâm, nhưng những chuyện này cũng chẳng sao, ăn chơi, tiêu pha một chút, nhà họ Chu giàu có, bọn họ cũng không quan tâm đến chút tiền đó.