Giọng nói của Lệ Xuyên không lớn không nhỏ, vừa đủ để hai người nghe thấy.
Tưởng Manh quên mất người này, cô còn bán cho anh ta một lá bùa hộ mệnh, không ngờ anh ta lại quay sang vạch trần cô, khiến cô tức đến mức nắm chặt tay.
Nghe Lệ Xuyên nói vậy, Chu Dương đã hiểu ra, nỗi sợ hãi của Tưởng Manh là giả.
“Anh đừng có nghe anh ta nói bậy, tôi là người yếu đuối, nhát gan sợ phiền phức, nhìn thấy quỷ là tôi đã sợ đến mức hồn vía lên mây rồi, làm sao tôi dám bắt quỷ được…” Bị vạch trần, Tưởng Manh cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ sợ hãi, tiếp tục bịa chuyện giả vờ đáng thương.
Nếu con quỷ bị Tưởng Manh đánh cho hồn phi phách tán mà còn ý thức, nhất định sẽ lập tức sống lại để trao cho Tưởng Manh giải thưởng “Nữ diễn viên xuất sắc nhất”.
Chu Dương hết sức bất lực, trực tiếp cắt ngang lời Tưởng Manh, đi thẳng vào vấn đề: "Nói thẳng luôn nhé, cô không cần phải lừa tôi, tôi tìm cô là muốn mời cô gia nhập Cục Linh Dị chúng tôi, xã hội hiện đại, người tài trong giới huyền học, đạo sĩ Mao Sơn,... ngày càng ít, cung không đủ cầu, hơn nữa, gần đây quỷ quái hoành hành, Cục Linh Dị cần thêm nhiều người tài giỏi gia nhập để cùng chúng tôi chống lại quỷ quái."
"Vậy à, làm tôi sợ hết hồn, tôi cứ tưởng anh muốn nhốt tôi vào phòng tối để thẩm vấn chứ." Tưởng Manh thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy mấy chữ “gia nhập Cục Linh Dị”, cô thầm xoa xoa tay: “Vậy anh gì ơi, lương tháng bao nhiêu ạ?”
Chu Dương cười khà khà, cảm thấy mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát: "Chúng tôi là cơ quan nhà nước, vào làm là có biên chế, bao ăn ở, bảo hiểm đầy đủ, lương cố định 5 ngàn tệ một tháng, mỗi con quỷ bắt được sẽ được thưởng thêm 10 tệ, làm nhiều hưởng nhiều, nhưng mà có một điều kiện là phải luôn sẵn sàng khi được gọi."
Nghe xong, Tưởng Manh nheo mắt lại, lắc đầu: “Cục trưởng Chu, anh thật sự vất vả vì nhân dân, có những người như anh cống hiến hết mình vì tổ quốc, nhân dân sẽ ngày càng ấm no hạnh phúc. Nhưng mà, thôi, tôi không làm đâu."
"Tại sao?" Khóe miệng Chu Dương dần xìu xuống.
Tưởng Manh: "Lương thấp!"
Mức lương này chưa đủ để khiến cô động lòng.
Bắt quỷ là chuyện nguy hiểm đến tính mạng!
Thế mà thưởng có 10 tệ, 10 tệ đấy.
Mức lương này thấp đến mức tàn nhẫn!
Cả nhà tư bản nhìn thấy cũng phải rơi nước mắt.
Lệ Xuyên nhìn vào đôi mắt long lanh của Tưởng Manh, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý: "Hay là để tôi giới thiệu cho cô một công việc, đảm bảo lương tháng sẽ làm cô hài lòng."
"Lệ tổng, anh muốn tranh người với tôi à?" Chu Dương vội vàng đứng dậy, vất vả lắm mới tìm được một người, anh ta nhất định không thể để mất, nếu không thì anh ta, Cục trưởng này, thật sự sẽ trở thành “một mình một cõi”.
Lúc này, ánh mắt Chu Dương trở nên nghiêm túc, nhìn Tưởng Manh, quyết định tung ra chiêu cuối: "Tất nhiên, ngoài lương cơ bản và tiền thưởng, tiền bán quỷ cũng sẽ thuộc về cô hết, đảm bảo thu nhập hàng tháng của cô trên 10 ngàn tệ."
Trước đây, anh ta đã dùng chiêu này để chiêu mộ được không ít nhân tài trong giới huyền học.
Anh ta không tin Tưởng Manh có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của lợi nhuận từ việc bán quỷ.
Tưởng Manh đang lơ đãng, nghe thấy hai chữ "bán quỷ", đôi mắt sáng rực, cô khẽ giật mình: "Bán quỷ, cũng có thể bán được sao? Vậy tiền bán quỷ là tiền nhân dân tệ hay tiền âm phủ, một con được bao nhiêu tiền?"
"Nói nhảm, tất nhiên là tiền nhân dân tệ rồi!" Chu Dương theo bản năng phản bác.
Anh ta đâu phải người chết, dùng tiền âm phủ làm gì!
Tưởng Manh đảo mắt, quỷ có thể bán được tiền, vậy chẳng phải mấy hũ quỷ mà ông nội để lại cho cô cũng có thể bán được, chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền.
Lúc này, Tưởng Manh như đã nhìn thấy vô số tờ tiền đỏ rực bay về phía mình.
Cô tưởng tượng cảnh mình vừa đếm tiền, vừa nhâm nhi ly rượu vang đắt tiền.
Cuộc sống hạnh phúc, sung túc sắp đến với cô rồi.
Ngoài việc kiếm tiền, điều quan trọng nhất là có thể giải quyết được vấn đề của mớ quỷ mà ông nội để lại cho cô.
Nghĩ đến đây, Tưởng Manh không thể chờ đợi thêm được nữa, đôi mắt sáng rực: "Ở đâu có thể bán quỷ, tôi cũng muốn bán, tôi có đến cả trăm con quỷ có thể bán."
Chu Dương vỗ tay, đóng tập tài liệu lại: "Đi, theo tôi, tôi sẽ dẫn hai người đến chợ bán quỷ."
Lệ Xuyên không nhúc nhích.
Tưởng Manh chớp chớp đôi mắt to tròn, tiến đến gần Lệ Xuyên hỏi: "Lệ tổng, nếu anh không đi, thì tôi và anh Chu đi trước nhé."
Lệ Xuyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: "Đi, tại sao lại không đi, tôi là doanh nhân, biết đâu có thể đến đó bàn chuyện làm ăn với quỷ."
Vài phút sau, hai người đi theo Chu Dương đến một căn phòng nhỏ phía sau Cục Linh Dị.
Trong phòng có một bàn thờ, một lư hương, một bó nhang, mấy quả táo, phía sau bức tường vẽ một cánh cổng thành lớn.
Chu Dương thắp ba nén nhang, cắm vào lư hương, cầm một lá bùa vàng lên, niệm chú, lá bùa bốc cháy, một ngọn lửa bắn lên cánh cổng trên bức tường, cánh cổng như sống lại, từ từ mở ra.
Tưởng Manh nhìn kỹ, một luồng âm khí đen kịt bay ra từ trong cánh cổng.
Chu Dương: "Đi thôi, vào trong."
Tưởng Manh đi theo sau Chu Dương, Lệ Xuyên đứng im bất động: "Đi đâu?"
Đối với anh ta, trong căn phòng này, ngoài bàn thờ và bức tranh tường, chẳng có gì cả.
Tưởng Manh vỗ trán: "Quên mất, anh ta chỉ là người thường, không nhìn thấy gì cả."
Nghe vậy, Chu Dương lấy từ trong túi ra một chiếc kính, ném cho Lệ Xuyên: "Đeo vào."
Chiếc kính chỉ là một chiếc kính gọng đen bình thường, chẳng có gì đặc biệt, Lệ Xuyên nhận lấy, nhìn kỹ: "Kính?"