Tưởng Manh đẩy Giang Nguyệt ra: "Giang Nguyệt Nguyệt, nặng chết đi được, đừng có mà ôm tớ."
Bị đẩy ra, Giang Nguyệt cũng không giận, cúi đầu nhìn thấy mấy hũ dưa cải của Tưởng Manh, cô nàng tưởng là đặc sản quê nhà mà Tưởng Manh mang lên.
Giang Nguyệt liền mở nắp một chiếc hũ ra, tiện tay gỡ lá bùa vàng dán trên đó xuống.
Phong ấn bị phá vỡ.
Ngay lập tức, Tưởng Manh cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy thẳng lên óc.
Ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy từ trong hũ dưa cải thoát ra một làn khói đen, nó bay lên không trung với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được.
"Ôi mẹ ơi, tổ tiên ơi."
Tưởng Manh nhanh tay đậy nắp hũ lại, dán lá bùa vàng lên.
Mặc dù Tưởng Manh đã rất nhanh, nhưng vẫn có một con quỷ chạy thoát.
Giang Nguyệt bị cảnh tượng này dọa cho sợ ngây người: "Manh Manh, tớ... tớ... tưởng đó là đặc sản cậu mang về."
Chuyện này cũng không thể trách Giang Nguyệt được, Tưởng Manh biết Giang Nguyệt nhát gan, liền vỗ vai cô nàng, bắt đầu bịa chuyện.
"Đây là gia tài mà ông nội tớ để lại cho tớ, linh khí đất trời đấy, thế nào, ngầu chưa, lợi hại chưa, có phải còn chân thật hơn cả hiệu ứng đặc biệt trên tivi không?"
"Chân thật, chân thật, tớ còn muốn xem nữa." Lúc này đầu óc Giang Nguyệt vẫn chưa hết hoảng sợ, nghe Tưởng Manh nói vậy liền thuận miệng phụ họa theo.
Tưởng Manh: "..."
Thôi, chị ơi, chị không chịu nổi đâu.
Thứ này là muốn mạng người đấy.
Tưởng Manh nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, xong rồi.
Bây giờ ngoài việc đi học, đi làm thêm kiếm tiền, cô lại có thêm một việc nữa, phải tìm cho bằng được con quỷ đó, chắc cô chết mất.
Tưởng Manh xem trộm được trên mạng mấy căn phòng cho thuê ở gần trường, liền gọi điện thoại hẹn chủ nhà ngày mai đi xem phòng.
Để giải quyết vấn đề chỗ ở cho mấy hũ ma quỷ mà ông nội để lại cho cô.
Sau một lần bị dọa, Tưởng Manh phong ấn mấy hũ dưa cải lại thật kỹ, không cho chúng có cơ hội chạy thoát nữa.
Ngày hôm sau, vừa tan học buổi sáng, Tưởng Manh liền vội vàng đi xem nhà.
Khi đi ngang qua một khách sạn, Tưởng Manh đột nhiên dừng bước, theo bản năng quay đầu nhìn về phía khách sạn.
Khách sạn được trang trí lộng lẫy, nguy nga, trước cửa thường ngày luôn tấp nập người ra vào, nhưng lúc này lại vắng tanh.
Cửa khách sạn còn được giăng dây cảnh giới, mấy cảnh sát mặc đồng phục, tay cầm súng, đứng canh gác trước cửa.
Như thể bên trong có quái vật ăn thịt người vậy.
Cả khách sạn bị bao trùm bởi một luồng khí đen đáng sợ, cuồn cuộn tuôn ra từ sảnh chính.
Khí đen này ẩn chứa đầy tà khí và sự xui xẻo.
Thế nhưng những người đi đường lại chẳng có biểu hiện gì khác thường, như thể họ không hề nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này.
Tưởng Manh vội vàng nhắm mắt lại, cảm nhận tình hình bên trong sảnh.
Theo sự dẫn đường của những tia sáng vàng, cô cảm nhận được thứ đang tỏa ra khí đen trong sảnh khách sạn chính là một con quỷ hình người, còn có hai đạo sĩ đang giao đấu với nó.
Mơ hồ, cô nhận ra một cảm giác quen thuộc.
Chết rồi, chẳng phải đây chính là con quỷ tối qua đã chạy thoát khỏi hũ dưa cải của cô sao?
Tưởng Manh không còn tâm trí đâu mà đi xem nhà nữa, cô vén dây cảnh giới lên, chạy thẳng vào trong.
Nhưng lại bị cảnh sát chặn lại.
Tưởng Manh không ngờ lại bị chặn ở ngoài cửa, tình hình bên trong rất nguy cấp.
Hai người đang chống lại con quỷ kia dường như sắp không trụ nổi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gϊếŧ chết.
Tưởng Manh nghiêm mặt, không còn lo sợ gì nữa, cô chạy đến trước mặt cảnh sát, cố gắng chen vào trong, chớp chớp đôi mắt to long lanh đáng thương: "Chú cảnh sát ơi, cháu xin chú, cha mẹ cháu đang ở trong đó, cháu phải vào trong bảo vệ họ, xin chú hãy cho cháu vào cứu cha mẹ cháu."
Cảnh sát cũng có chút lúng túng, anh ta biết rõ ràng bên trong không phải là tội phạm, mà là ma quỷ, các nhân viên của bộ phận đặc biệt đang hợp sức đối phó.
Nhưng cô gái này có cha mẹ đang ở cùng với ma quỷ, đúng là đáng thương.
Nhân lúc cảnh sát đang lơ là, Tưởng Manh nhanh chóng luồn qua, đẩy cửa xoay, bước vào sảnh.
Mặc kệ tiếng la hét của cảnh sát phía sau.
Tưởng Manh nhìn xung quanh, thấy không có ai bị thương, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, con quỷ kia đang tỏa ra khí đen cuồn cuộn, nó quấn chặt lấy hai đạo sĩ, hút dương khí của họ.
Nhìn thấy vậy, Tưởng Manh lấy ra sáu đồng xu, ném về phía con quỷ: "Yêu nghiệt kia, mau dừng tay lại, đừng lãng phí thời gian của tao, mày có biết thời gian của tao rất quý giá không, bưng bê phục vụ một tiếng đồng hồ cũng kiếm được 15 tệ đấy."
Vừa dứt lời, sáu đồng xu phát ra ánh sáng vàng, phá tan luồng khí đen đang quấn quanh cổ hai đạo sĩ.