Chương 9
Con mắt tuy rằng chưa có mở hết, ý thức tuy có chút mơ hồ,nhưng Âu Nhược Thành biết bản thân bây giờ đã tỉnh.Công tác lâu như vậy, mỗi sáng đều dùng đến hai,ba cái báo thức lăn qua lăn lại cho đến khi tỉnh lại, đến giờ thói quen cũng sớm hình thành. Chỉ là hắn giờ lười biếng không muốn động, nhưng nghĩ đến sợ không để ý sẽ ngủ mất, hắn đành bất đắc dĩ mà mở mắt ra.
Hắn đột nhiên thấy đồ vật xung quanh có chút xa lạ, trong phòng tối tăm, hắn theo bản năng mà tìm kiếm nguồn sáng, ánh sáng từ 2 ngọn đèn yếu ớt chiếu trong phòng.
Hả?
Con mắt chưa mở hoàn toàn của hắn nghi hoặc mà nhíu mày, đầu có chút đau ngất ngất ngây ngây mà nghĩ không lẽ đây là mơ? Đồng hồ báo thức của điện thoại ting ting vang lên kéo ý thức hắn quay trở lại.
Âu Nhược Thành cuối cùng cũng tỉnh táo mà trở mình bò dậy, đầu một trận choáng váng mắt hoa, phát hiện trang trí xung quanh có chút quen thuộc. Bốn phía nhìn qua, hắn thấy vách tường có chỗ có tia ánh sáng mặt trời, hắn liền xuống dường lôi kéo chiếc kèm cửa, ánh sáng rực rỡ của mặt trời bỗng chốc chiếu rọi qua, hắn theo bản năng mà quay đầu lại, lần này hắn đã nhỉn rõ mồn một quang cảnh trong phòng.
Quả nhiên là nơi ở mới của mình. Âu Nhược Thành híp mắt để thích ứng với ánh sáng mà quay đầu nhin ngoài cửa sổ, cảnh vật quen thuộc cho hắn biết mặc dù không phải là phòng của mình nhưng cũng ở tầng kia.gãi gãi đầu không muốn đứng lên, chân có chút đứng không vững, cảm giác giống như giẫm phải bông, Âu Nhược Thành đầu óc hỗn độn định rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng nhìn xuống thấy mình mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ tam giác mà còn không phải của mình. Lần này thực sự là đổ mồ hôi lạnh cả người, hắn hoang mang rối loạn mà ngã sấp lên chiếc dường lớn, lại phát hiện quần áo mình không cánh mà bay.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Âu Nhược Thành lật lật người nỗ lực hồi tưởng lại.
Tối hôm qua đến cửa hàng, những tưởng cũng chỉ mấy người nhân viên cùng nhau họp bàn, ai ngờ đến mới phát hiện, ngoại trừ hắn cùng Hứa Tường, quản lý Tống Kiệt cùng chủ nhiệm La Hà và một số nữ nhân viên có chức vụ cũng tụ tập, đối phương có hai người Nhật Bản, một người phiên dịch, hai nhân viên nghiệp vụ, mười người vây quanh một chiếc bàn lớn.
Không biết có phải hắn đa tâm hay không, nhưng khi Tống Kiệt và bọn họ thấy hăn theo Hứa Tường thì trên mặt đều có biểu tình quái lạ.
Âu Nhược Thành rõ ràng biết họ suy nghĩ điều gì.
Từ nhỏ mình đã được xem là xinh đep tuấn tú như thế nào, vì thế mà nhận không ít ân huệ, cũng nhận đến không ít phiền phức. Từ lúc lên tiểu học, hắn biết con trai mà quá mức thanh tú cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, thêm vào vóc người vừa gầy vừa yếu của hắn đều bị người ta gọi là “nương nương” “nữ nhân” cũng thường thường bị người ta bắt nạt. khi ấy, có một quán tập thể hình khai trương, hắn đã chịu không nổi mà sưng mặt sưng mũi đi tập quyền anh. Tuy hắn cũng không phải luyện võ để có kết quả gì cho sáng lạng, nhưng luyện tập mãi cũng như mèo cào, cũng may mắn là đôi phó với lũ trẻ kia cũng tính là được, lâu dần mọi người đều biết đến hài tử mặt kia cũng không dễ ức hϊếp và trêu ghẹo, vì thế mà người đến bắt nạt hắn cũng dần ít đi.
Trung học bắt đầu, phiền phức mà vẻ ngòai mang đến càng nhiều. nói hắn ở trường thành danh cũng không chút nào khoa trương, trong bàn học không lúc nào không thiếu thư tình, thỉnh thoảng còn có mấy người con gái vì hắn mà đánh nhau nên bị chủ nhiệm gọi đến giáo dục như cơm bữa. may mắn hắn cũng là đứa trẻ nghe lời, nghe ba mẹ nói hài tử phải hảo hảo mà học tập, vì thế hắn cũng không để ý đến chuyện bên ngoài mà chăm chỉ học hành, thuần lương đến mức nhà trường có đâm thọc như nào đi nữa vẫn cứ an tâm. Đương nhiên, thỉnh thoảng trong đống sách vở vẫn có giấu những sách đen, là lúc ây tình cờ cùng bạn bè chơi KOF97, vì thế mà hắn cũng không thể cứ bình thường học tập.
Thời học sinh của hắn cũng không phải tốt đẹp lắm, thành tích cũng chỉ ở trung trung mà lắc lư, bởi thực sự mà nói hắn cũng không có tâm tư học tập, hắn biết mình cũng không thể làm người xuất sắc, bởi thế khi ghi chép mà thi vào trường cao trung trọng điểm, hắn cũng may mà miễn cưỡng được đậu vào, cũng may trường học cũng không cực kỳ coi trọng “nơi bồi dưỡng nhân tài” cứ thế mà tốt xấu gì hắn cũng lắc lư trôi qua. Ngã một lần đều khôn ra một chút, sơ trung hắn đã được giáo huấn rất nhiều, hắn cố ý để cái kiểu tóc xấu xí, lộn xộn, trên mặt mang một kính mắt dày vô số độ khiến người ta nhìn một lần sẽ không dám nhìn lần thứ 2. Dưới sự không chú ý của mọi người, hắn thảnh thơi mà vượt qua sinh hoạt hai năm tại cao trung.
Nghỉ hè lớp mười một năm ấy, cha mẹ vì để hắn không gặp áp lực khi thi mà một nhà ba người đi du lịch. Xuống máy bay thuê xe chạy đến khách sạn, cũng không hiểu ra sao mà bị một lái xe tải say rượu đυ.ng phải. cha cùng lái xe tử vong tại chỗ, mẹ hắn được đưa vào bệnh viện nhưng cũng không thể cứu được, chờ hắn tỉnh lại thì mới biết tin dữ hai người thân yêu nhất đã mất trong một đêm.
hắn đã khóc,đã nháo, đã nghĩ sẽ tự sát, cuối cùng không thành công, hắn chỉ có thể tiếp thu vì thế mà tinh thần hắn đã dần sa sút. Chờ khi hắn vất vả mà đi về quê hương, một đả kích lớn hơn đang chờ hắn, ngoại trừ ngôi nhà cùng mấy vạn dola đang gửi ngân hàng thì tài sản và chuyện làm ăn đã bị mấy người thân thích của cha cướp đoạt chia chát hết.
Trở về, hắn thấy cuộc sống của hắn thực sự tệ hại, thực lãnh lẽo. Nếu tự sát không thành, hắn cũng không thể tiếp tục chán chường. Do dự có nên học đại học hay không thì thầy giáo ép buộc hắn học tiếp, do dự kỳ thi đại học đang tới gần, nghĩ lại cũng không có mục tiêu lớn gì, vậy trước tiên nên cân nhắc chuyện thi đại học đã, như thế cũng coi như có con đường để đi.
Những chuyện này đã tạo nên một Âu Nhược Thành khác xa với bạn cùng lứa, đối với việc chê trách cùng việc phỏng đoán đàng sau hắn, hắn cũng sẽ không để trong lòng. Chuyện của người khác, hắn đâu có rỗi hơi mà quản, làm việc không thẹn với lương tâm của bản thân là đủ rồi. vì thế, vào lúc này, người trong công ty đối với tính hướng của Hứa Tường đều biết, một người mới vào như hắn lại được theo tổng tài tiếp khách, dù là ai cũng sẽ nghi hoặc trong lòng mà thôi.
Âu Nhược Thành không để ý lắm, rất tự nhiên cười cười, cùng đồng nghiệp hỏi thăm một chút.
Hứa Tường lặng lẽ thu hành động ấy vào trong mắt.
Khách mời người Nhật Bản này so với hắn tưởng tượng cũng không giống nhau lắm, hắn tưởng rằng lần này chỉ gần như cho có lệ mà cười lấy cười để cho đúng mực mà thôi,cũng không nghĩ tới đối phương chỉ cùng bọn họ nắm tay. So với một thân âu phục ba mảnh như Hứa Tường, lẽ ra âu phục thẳng tắp của người Nhật Bản cũng khá phù hợp với đất nước một thân áo sơ mi và quần tây, nhìn Hứa Tường như thế này, dù sao hắn cũng hơi giật mình. Xem ra người Nhật Bản bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây cũng rất nhiều.
Trong những năm gần đây, bờ biển Đại Á cũng rất thu hút được phần nhiều loại hải sản cư trú, cộng thêm nguồn lao động giá rẻ cùng với quốc gia tương đối hòa bình, các nhà máy địa phương cùng các doanh nghiệp nước ngoài vào đầu tư càng ngày càng nhiều, đặc biệt là doanh nghiệp Nhật Bản., trong đó không thể không kể tới các nhà đầu tư nổi tiếng trên thế giới. bình thường việc xây dựng các cảng biển hay xí nghiệp đều là tuyển mộ công nhân ở đây, công nghệ sản xuất về cơ bản là không có kinh nghiệm.lúc này lại có bước phát triển to lớn, nhờ có khoa học kỹ thuật trợ giúp, tổng công ty sẽ phái một lượng đáng kể các nhân viên có kỹ thuật chuyên nghiệp tốt và lượng nhân sự ở Trung Quốc lâu dài. Dựa vào yêu cầu của cấp trên, mỗi người một năm có một trăm tám mươi ngày được miễn thuế cao ở trong nước. Những người này cơ bản là gói dài hạn để phát triển cho thị trường khách sạn ở đây. Hứa thị từ mấy năm trước đã nhằm ngay vào thị trường này, xây dựng một số khách sản bốn sao theo loại nhỏ trên địa bàn tốt, giá cả ước chừng như khách sạn ba sao, ký liên tiếp hợp đồng này tới hợp đồng khác, xứng danh với hàng đẹp giá r, rất được mọi người hoan nghênh. Ngày hôm nay khách hàng bên Nhật Bản tới ký hợp đồng, ăn một bữa cơm cũng chỉ là chuyện xã giao bình thường, chiêu đã theo quy củ cũ mà thôi.
Với các tiệc rượu như thế này thì Âu Nhược Thành cũng chỉ là hạng vừa, hắn cứ nghĩ người Nhật Bản tửu lượng sẽ không tốt, tự tin sẽ không bị ép uống quá nhiều. ngày đầu tiên Hứa tổng cũng đã nói, công tác tiếp rượu cũng là một nội dung trọng hợp đồng, cũng không phải chẳng làm gì mà có thể nhận được tiền lương cao. Hắn cũng đã âm thầm nghe qua, tiền lương so với tiêu chuẩn vàng ngọc cũng gần như ngang bằng rồi.
Tuy trên bàn rượu hắn cũng uống không ít rượu đỏ, có chút choáng, ít nhất ý thức bây giờ còn thanh tỉnh, sau gần như hơi rượu bốc lên khi tiến vào phòng kara. Cơm nước xong đi hát chính là quy luật từ trước tới giờ, phòng khách so với gian phòng này quả thực chênh lệch, đi một lúc cũng không có gì ghê gớm. Người Nhật hầu như rất cởi mở, hoàn toàn không còn điểm nghiêm túc như trên tiệc rượu nên các nhân viên bây giờ cũng tương đối thả lỏng. Hứa Tường đã sớm ngồi trong góc yên lặng để xem, bị ép đến gần như là đối diện với Âu Nhược Thành. Âu Nhược Thành được rất nhiều phụ nữ vây quanh, hắn không thích hát, đối phương lại rất phóng khoáng mà không ngừng ồn ào lấy cớ để chuốc rượu hắn, ỷ vào tửu lượng của mình, liền ở hai bên nữ nhân viên không ngừng uống, vì thế mà Tống Kiệt có chút đố kỵ mà nói: “cứ đẹp trai là nổi tiếng à! !”
Ký ức hắn chỉ mơ hồ đến khi hắn mang cái chén đến trước mặt Hứa Tường, tại sao đi tìm Hứa Tường uống rượu hắn cũng không biết, hắn chỉ muốn thừa cơ hội này đến cảm tạ Hứa Tường đã coi trọng hắn? Hay là thấy Hứa Tường ngồi một mình ở góc ấy có chút cô quạnh?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Âu Nhược Thành hiện tại lại không có tâm tư xoắn xuýt vấn đề này, đầy đầu cân nhắc đều là, sau khi say ngất ngây, hắn đã làm gì?