Chương 7
“Tiểu Âu, Trương quản lý đã thông báo về hợp đồng với khách sạn Mộng Khiết, em chuẩn bị tí nữa đi với chị chúng ta gặp khách hàng. Quản lý thua mua Hoàng Ngọc Tiệp gõ gõ bàn làm việc của Âu Nhược Thành “ đừng quên mang đi danh sách dự báo tiêu hao sản phẩm’’“danh sách gì ạ’’ Âu Nhược Thành ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quản lý hỏi.
Hoàng Ngọc Tiệp nhíu mày lại’ em hai ngày nay làm sao vậy? Mất tập trung? Chị không phải đã gửi mail cho em về dự toán nói em chuẩn bị kỹ càng rồi sao! !’’
“a, em còn chưa mở gmail ra xem’’ Âu Nhược Thành kinh ngạc mà thốt lên một tiếng, vội vàng có chút ngượng ngùng áy náy “xin lỗi xếp Hoàng’’
Hoàng Ngọc Tiệp cười thán một tiếng: “em không phải gần đây tăng ca đến đầu bị ẩm ướt rồi chứ? Liều mạng làm việc là chuyện tốt, nhưng cũng phải chú ý bản thân mình chứ’’
Âu Nhược Thành ngại ngùng nở nụ cười, gật gù: “Cảm ơn xếp, em sẽ chuẩn bị ngay, năm phút sẽ xong’’
Hoàng Ngọc Tiệp là người Quảng Đông, năm nay đã bốn lăm tuổi, cũng không giống như người xung quanh câu nệ tiểu tiết( chú ý chuyện vặt vãnh), chị là một người phụ nữ vào tuổi trung niên,rất chú ý đến vẻ ngoài, bảo dưỡng thân thể mà giờ nhìn qua cũng chỉ mới ba sáu tuổi là cùng, tính cách rộng rãi, từ nhỏ đã du học ở Mỹ, tư tưởng tiến bộ, năng lực làm việc thì không cần phải nói, vừa quạn tâm cấp dưới, lại cùng với cấp trên trò chuyện vui vẻ, tất cả mọi người đều yêu thích chị ấy.
Hoàng Ngọc Tiệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ, quay đầu dặn dò phó trợ lý: “a Mẫn, đưa đến bốn chén trà vào phòng tiếp khách, nếu bọn chị còn chưa tới thì nói với họ chờ một chút, chủ nhiệm Âu còn đang họp hội nghị chưa xong’’
Thấy trợ lý cầm hộp trà vào phòng tiếp khách, Hoàng Ngọc Tiệp vỗ vỗ bả vai Âu Nhược Thành nói: “đầu tháng bên tài vụ kế toán bận bịu, hệ thống chậm chạp lắm, năm phút đồng hồ không thể xong đâu, cho em nhiều nhất mười phút, không nên để người ta chờ lâu’’
“Biết rồi.” Âu Nhược Thành lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Lần sau nhất định em sẽ chú ý.”
“đối với cái lão bà này mà em cũng không chịu dùng mỹ nhân kế hả?’’ Hoàng Ngọc Tiệp ha ha cười rồi trở về văn phòng làm việc.
Âu Nhược Thành thở dài, cấp tốc nhìn lướt qua nội dung bưu kiện của Hoàng Ngọc Tiệp gửi, bắt đầu điều chỉnh số liệu rồi quay sang download tài liệu về rồi đóng dấu.
Nơi này cùng với hơn bốn mươi phòng quản lý ở Quảng Đông đều dùng một bộ SAP hệ thống, tất cả số liệu đều dễ dàng quản lý, nhưng nếu mọi người cùng nhau download tài liệu thì tốc độ sẽ thật tệ hơn ốc sên bò. Điển hình nhất cho tình hình này là vào đầu tháng, khi đó các công ty sẽ bận bịu cho công tác quản lý kế toán sổ sách, download bảng biểu, như thế để lấy được cái mặt giấy ra cũng phải đợi đến một ngày một đêm.
Âu Nhược Thành vẫn nghe nói mấy ngày nay nghe mọi người oán giận việc hệ thống quá chậm, bình thường hắn cũng không dùng tới cái gì cần máy tính ngoại trừ làm bảng báo cáo trên máy tính, bây giờ cũng không biết nó chậm đến mức độ nào, hắn vội vội vàng vàng đem số liệu download về dạng bảng excel để cho khách hàng xem, liền mở ra mạng, dùng tên và mật khẩu gõ vào đợi đến đủ 2p cũng không thấy xê dịch gì, lúc này mới biết cái tốc độ rùa bò đến tột cùng là khái niệm gì! !
“Đùng” một tiếng, Âu Nhược Thành trán va vào bàn làm việc, vô lực rêи ɾỉ: “Tại sao chậm như vậy ~?”
Nghiệp vụ Lưu Chiêu sợ hết hồn, đưa cái cổ kéo sang bên cạnh hóng xem, nhìn có chút hả hê nói: “chủ nhiệm đại nhân, biết lợi hại chưa? Xem thường hậu quả của SAP là rất nghiêm trọng nha”
Âu Nhược Thành hầu như là tuyệt vọng ngắm nhìn đồng hồ điện tử trên mặt bàn đã đến phút thứ năm mà khóc không ra nước mắt: ‘nhưng cũng không chậm đến thế chứ?? Máy chết còn chạy nhanh hơn máy này”
Một bên Phương Thiến cũng nhìn sang mà cười: ‘Tiểu Chiêu, cô cũng đừng bắt nạt chủ nhiệm đáng yêu của chúng ta, để dành còn để cho xếp Hoàng còn mắng.”
“Ai bảo hắn hai ngày nay ngơ ngác, xếp Hoàng phát ra bưu kiện cũng không đến xem, còn nói nhiều nhất 5 phút có thể xong việc chứ, không biết giang hồ hiểm ác hở! !’’ Lưu Chiêu vừa nói vừa đến bên cạnh Âu Nhược Thành: “có điều đến giờ vẫn không thể xem số liệu thì quá chậm đi, vẫn để chị này giúp cậu thì hơn.. ài..’’
Phương Thiến quay đầu: “Làm sao vậy?”
Lưu Chiêu mặt như đưa đám, cầm đơn hàng trong tay mà mạnh mẽ gõ lên đầu Âu Nhược Thành: ‘cậu đầu heo này! !’’
“Làm làm làm làm gì?” Âu Nhược Thành bị gõ đến không hiểu ra sao, vội vàng đưa tay che đầu, đau thì khẳng định không đau, nhưng nhìn cái tư thế này vẫn rất khủng bố.
Lưu Chiêu một bên tiếp tục mạnh mẽ gõ một bên chỉ tiếc mài sắt không thành kim mà nói: ‘cậu là ngu ngốc siêu cấp vũ trụ, mật mã sai rồi, cứ thế đến sáng mai cũng không thể vào được! !’’
“Không phải chứ?”
Câu này vừa ra, không riêng gì Phương Thiến, ngoại trừ tm đi pha trà ra, những người trong văn phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chăm như chúng kiến thời khắc lịch sự mà vây lại.
Âu Nhược Thành “A” một tiếng, vội vàng hướng về màn hình nhìn lại, quả nhiên người sử dụng tên ký tự đã biến thành màu đỏ, nhắc nhở bên trong cũng không phải ” đang chuyển số liệu” mà là “Người sử dụng hoặc mật mã không đúng” mặt lập tức nóng lên.
Mọi người không chút khách khí cười ha ha, nghị luận sôi nổi, thỉnh thoảng có người còn đưa tay gạt lệ, một mặt đồng tình vỗ vỗ hắn: “Làm sao bây giờ, không ngờ đến cái máy tính còn báo như thế, không lẽ trời ghen với hồng nhan?’’
Trong phòng làm việc ngoại trừ Âu Nhược Thành, còn lại sáu người có năm người là con gái, còn người nam tính duy nhất vừa mới điều động đi hỗ trợ chi nhánh một năm, vì thế mà mọi người đối với chủ nhiểm này cũng không ghét bỏ, trái lại còn không ngừng thử nghiệm trình độ thu hút người khác phái của hắn cùng hỗ trợ nhau mà làm việc.
Tiểu Diêu đưa cho hắn một tờ giấy: ‘cậu là muốn lấy dự toán tiêu hao đúng không? Chị đây mỗi tháng đều có một bản mới, cậu cứ cầm dùng trước’’
“Tiểu Diêu, chị là tốt nhất!” Âu Nhược Thành một mặt vô cùng cảm kích chạy về phía máy copy, mới vừa đem tư liệu ấn xong, Hoàng Ngọc Tiệp gần như từ trong phòng làm việc đi ra, cầm notebook cùng tài liệu đi tới.
Thấy cũng đã xong xuôi, Âu Nhược Thành đem danh thϊếp đối phương kẹp vào bên trong, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình vi tính. Tuy nói hắn đang rơi vào màn ảnh nhưng tâm tư cũng không để trên trang giấy trong hệ thống SAP, Âu Nhược Thành tiện tay đem số liệu len trước màn hình để che dấu, lại bắt đầu ngẩn người.
Từ đó đến nay đã 2 ngày, hắn cứ tưởng Hứa Tường sẽ vì chuyện đó mà nhất định sẽ tới tìm hắn nói chuyện, cũng không nghĩ 2 ngày tâm tình bản thân lại bất ổn mà ông chủ lại chút động tĩnh cũng chả có, thực càng khiến hắn không thể bình tâm được. Có thể là chuyện này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hắn, cứ lúc nào không để ý là hình ảnh ấy lại xuất hiện.
Âu Nhược Thành thầm nghĩ, hai người đàn ông như thế không phải là đồng tính luyến ái sao? Hắn còn tưởng rằng người như thế chỉ sinh sống trong đống sách vở giấy tờ chứ, nói về vấn đề quan hệ sẽ không quá chú ý, đối với loại này cũng không thể tán thành. Trong ấn tượng của hắn, hắn chỉ nhớ rõ Shakespeare bị người ta nói là đồng tính luyến ái, nếu như ngay cả cấp bậc đại văn hào đều có hứng thú với loại quan hệ kia, cũng không thể nói đó là biếи ŧɦái chứ? Nhưng cứ nghĩ tới hai cái tính khí cùng là nam nhân mà thân mật quan hệ cũng vẫn khiến hắn dựng tóc gáy nổi da gà. Nói chung thì Âu Nhược Thành vẫn nghĩ đó là chuyện người khác, không có quan hệ gì với hắn, người với người không thể giống nhau, dù với loại quan hệ này cũng quá xa xôi so với tưởng tượng của hắn nhưng hắn vẫn thông suốt, hiện tại vấn đề nhân quyền dân quyền đang đầy rẫy ra đó, người khác yêu thích cái gì hắn cũng không xen vào.
Mà tận mắt thấy loại quan hệ kia, hắn thực sự không bài xích lắm, đầu tiên lại có chút hiếu kỳ, không nhịn được là hồi tưởng đến hình ảnh của Hứa Tường.
Thấy thế nào cũng không phải loại người đồng tính kia a! ! Hứa Tường trong ấn tượng của Âu Nhược Thành vẫn rất tốt, không phải vì vấn đề công việc của hắn, chỉ thuần túy chỉ là cách đối nhân xử thế, nói chuyện ôn hòa với người rất có mị lực. Âu Nhược Thành trong lòng vẫn không thể nào thấy Hứa Tường buồn nôn, rõ ràng chỉ cần dang tay ra thì có một đống gái đẹp chủ động đến dính bên người, vì sao phải yêu thích nam nhân?? Âu Nhược Thành nghĩ mãi mà cũng không ra.
Chính là lúc này, âm thanh kinh thiên động địa của điện thoại vang lên dọa Âu Nhược Thành nhảy dựng môt cái, chờ điều tiết xong tâm tình hắn mới cầm lên microphone.
“Xin chào, bộ phận Hoa Duyệt xin nghe.”
“Tiểu Thành, anh là Hứa Tường.”
Microphone truyền đến thanh âm trầm thấp của Hứa Tường nhẹ nhàng xuyên vào lỗ tai Âu Nhược Thành, trái tim không biết lý do mà đập thùng thùng rạo rực.
“Hứa tổng, có dặn dò gì?” thanh âm trịnh trọng của hắn không tự chủ được có chút run.
Đầu bên kia điện thoại, nam nhân trầm thấp nở nụ cười.
“Không cần sốt sắng như vậy, đêm nay cùng khách hàng bên Nhật Bản ăn cơm cùng bàn bạc về vấn đề ký kết hợp đồng, em chuẩn bị một chút tí đi cùng anh. Đối phương có phiên dịch nhưng tiếng anh rất tốt, em với hắn cũng có thể giao lưu. Vậy, cứ như thế nhé! !’’
Cuộc nói chuyện ngắn gọn cứ thế kết thúc, rất giống phong cách Hứa Tường, tuyệt không muốn phí lời nhưng Âu Nhược Thành trong lòng có chút loạn tung tùng phèo, âm thầm suy đoán bữa cơm tối nay cũng chỉ là tìm cớ hay không?