Chương 17
Ăn uống linh đình ca múa dạ hội chơi bời. Câu lạc bộ đêm là những nơi tản ra cái không khí hoang phí và ngông cuồng như thế.Hôm nay tâm trạng của Hứa Tường cực kỳ không tốt. Cũng chỉ là cán bộ huyện nho nhỏ, như thế không phải quá đề cao bản thân sao. chẳng có cái gì mà dám ở trước mặt hắn khua tay múa chân, như thế hắn làm sao có thể vui vẻ, hắn cũng không thể thấy một quan chức ở đây xem như không thấy, nhưng thực không ngờ lúc tiếp rượu nó lại ám chỉ muốn đứa bé kia, đúng là cho thể diện cũng chẳng cần, Hứa Tường cũng chẳng phải chỉ nắm bắt được mấy cái quan chức nho nhỏ, nói câu này cũng không sai, hắn có thể mở ra Minh Châu thì cũng có thể biết được bối cảnh đàng sau khủng khϊếp như thế nào, nói hai câu là đuổi thằng cha kia đi, nhưng tâm tình bây giờ cũng chẳng khác gì có con ruồi bay vào miệng.
Chỗ nào chẳng có mấy kẻ hủ bại (bại hoại mục nát), nhưng để thực sự khiến người ta ghét thì cũng chẳng bao nhiêu, những người ngông cuồng tự phụ thì dù có là lãnh đạo quan to chức lớn thì hắn cũng chẳng để vào mắt. Hứa Tường nghĩ nghĩ những người dám trêu chọc vào mình cũng chỉ là những kẻ từ nơi khác đến đây, bây giờ cũng chỉ cần đưa ra một ít quy củ là được rồi, nếu không biết điều thì người bị thiệt cũng chỉ là họ thôi. Nói chung thì cũng phải tra xem có nội tình gì không, có khi là người từ nông thôn thi đậu công chức, mới có chút tiền chút tài đã đắc chí cho thế là ghê gớm. Hứa Tường khinh thường mà cười một cái, tuy có chút không tử tế, nhưng cho những người như thế một đòn trí mạng thì cũng là một loại lạc thú, lúc ấy tự sát nhảy lầu thì cũng tùy hắn, ai bảo hắn dám trêu chọc người không nên trêu chọc chứ.
Trong phòng riêng, Hứa Tường hai chân bắt chéo đang ngồi trên salong, tay ôm lấy eo nam hài, tay kia cầm điếu thuốc, từ khi hắn lập ra Minh Châu thì cũng chỉ có một người luôn bên hắn là a Hoa, một nam hài người Tứ Xuyên.
Hít hà điếu thuốc trong tay, Hứa Tường quay qua nhìn hắn: “có mệt hay không?”
Phòng khách đang có mấy người hát hò vô cùng phấn khởi đúng thực muốn đồi mạng, vì thế nam hài chẳng nghe rõ Hứa Tường nói gì, liền nhìn sang nói lớn: “ông chủ, anh nói cái gì?”
Hứa Tường miệng khẽ nhếch, cũng không trả lời hắn, tay cách dây lưng luồn vào quần trong nam hài. Bọn họ ngồi trong góc, cũng chỉ có tính chất tượng trưng nên cũng chẳng ai chú ý sang bên này.
Lưng nam hài liền dựa vào ***g ngực Hứa Tường, hắn vốn rất gầy, đai lưng rộng rãi nên Hứa Tường thuận lợi mà đưa cả tay đi vào, dò xét đùa giỡn tính khí đang có chút mềm mại. nam hài đối với kiểu đùa giỡn trêu chọc thế này còn có chút không thích ứng, tay cầm lấy cà vạt của Hứa Tường có chút run rẩy.
Cửa phòng được mở ra, một người phục vụ vào rồi cúi đầu, Hứa Tường gật gù, hỏi thăm một chút tình hình thì dẫn nam hài ra ngoài. Thở phảo một hơi, trong phòng quá ầm ĩ, thực ầm ĩ đến hắn có chút đau đầu mệt mỏi. những ngày bình thường thì những tiểu nhân vật như thế cũng không tới phiên hắn tiếp nhưng vừa dịp hôm nay cần đám người này hỗ trợ, hắn cũng chẳng cần tự cao tự đại làm gì. Đang định dẫn nam hài để hảo hảo chơi đùa một lúc thì Tạ chủ nhiệm lại vừa lúc từ cửa đi ra.
“ ông chủ Hứa, có thể cho thằng bé này đi với tôi không?” bề ngoài xem ra có chút nhu ngược, đeo một gọng kính lớn, là một nam nhân gầy yếu, thấy thế nào thì cũng chẳng phải người có gan lớn có chức quyền như thế.
Hứa Tường không nhịn được bất đắc dĩ nở nụ cười: “Tạ chủ nhiệm, anh yêu thích a Hoa sao?”
Ngữ khí rõ rang là thiếu kiên nhẫn , Tạ chủ nhiệm vẫn không hề lùi bước: “tôi chỉ muốn cùng hắn trò chuyện mà thôi.”
Hứa Tường nhìn người này nhất định dây dưa, không khỏi nghi ngờ, lẽ ra người từng bước từng bước mà bước trên con đường quan chức này, không lẽ chút ánh mắt cũng không che dấu được, không biết là có ý định gì đây, nghĩ nghĩ một chút, Hứa Tường quay đầu nói với nam hài: “ a Hoa, vậy em theo Tạ chủ nhiệm nói chuyện phiếm đi.” lại nói lời nhắc nhở “Tạ chủ nhiệm, tôi cũng nói trước với anh, đứa nhỏ này anh không thể chơi nó, nó vẫn chưa được mang ra ngoài.”
Tạ chủ nhiệm lộ ra ánh mắt xem thường mà cười, hướng về phía nam hài gật đầu rồi xoay người trở về phòng.
“Ông chủ…” Nam hài có chút do dự.
“Hãy theo hắn trò chuyện, nếu hắn muốn chơi những thứ khác thì em không cần để ý, nếu hắn có làm khó dễ em thì cứ gọi điện thoại cho Hà Nghị.” Hứa Tường vỗ vỗ mặt nam hài, lại nhìn đồng hồ, cười nói, “Hiện tại 9 giờ hơn, 11 giờ rưỡi thì xin phép rồi đến phòng anh.”
Nam hài lúc này an tâm mà cười, gật đầu hướng phòng mà đi.
Hứa Tường trở lại văn phòng, châm điếu thuốc trầm tư một chút sau đó lấy điện thoại nội tuyến, chốc lát sau Hà Nghị cười ha hả đi vào.
“anh trai à, sao lúc này lại tìm em đây?” Hà Nghị và Hứa Tường đã kết nghĩa anh em cùng chung hoạn nạn đến giờ cũng hơn mười năm, so với anh em ruột thì hai người còn thân thuộc hơn, Hà Nghị cũng không khách khí mà luôn xem Hứa Tường là anh trai.
“ở lại với đám người tham ô ấy thì có gì để nói chuyện chứ, anh gọi em ra đây còn không đến cảm ơn anh hả?” Hứa Tường biết Hà Nghị thường xuyên phải giao lưu quan hệ, nhưng giúp được hắn lần nào thì giúp thôi.
“cảm ơn anh thân yêu của em đã cho em cơ hội phát phì tiếp” Hà Nghị giả mù sương sa(giả bộ) đầy mặt cười mà trừng Hứa Tường một cái, kéo kéo cà vạt, mở cúc trên cùng rồi trực tiếp ngã vào ghế salong bằng da bên cạnh.
“này, anh nói em giờ chắc đến 200kg ấy chứ?” Hứa Tường nhìn người mét chín to xác bây giờ cũng có cái bụng phì ra, liếc xéo Hà Nghị.
“Không đến mức ấy, mấy ngày trước mới cân, 95 thôi .” Hà Nghị thoải mái nằm ngửa, “nhìn người em thế này, 95 kg cũng không tính là quá béo, có điều giờ tăng thêm lại toàn thịt mỡ, nhìn giống như quả bong bóng.”
“đó là không chịu rèn luyện, sau đi theo anh, một tuần ít nhất cũng phải tập tành để thân thể khỏe mạnh, lầu ba có dụng cụ không lẽ như thế cũng không đủ cho em dùng?” nếu như nghe được nói câu này của Hứa Tường, những huấn luyện kia còn không chạy lại đây vây quanh mà bám dính hắn.
“em đúng là không có thời gian rèn luyện!” Hà Nghị tức giận. Hắn cả ngày bận bịu đến như cái con quay, nào có thời gian đi rèn luyện.
“em cũng không cần vơ lấy mọi chuyện về mình, đàn em nhiều như vậy, tuy sẽ có những người lòng dạ giả dối, nhưng cũng không thể vì những kẻ như vậy mà em sẽ không đi tin người khác.” Hứa Tường thở dài.
Vào dịp cuối năm trước, không biết nhóm người nào phục vụ không chu đáo, các công ty kiểm toán đến kiểm tra giám sát các khách sạn trong thành phố. Tất nhiên về phương diện này thì khẳng định không có vấn đề nhưng Hứa Tường cảm thấy làm thế này cũng có hiệu quả, những vấn đề thối nát từ xưa đến nay có thể nhảy ra, mượn cơ hội này mà chỉnh lý một vài thứ, chỉnh đốn toàn bộ đội ngũ nhân viên, bản thân có lẽ cũng nên mời một nhóm kiểm toán có trình độ đến thẩm tra mấy câu lạc bộ. Tuy cuộc điều tra này cũng chẳng quan trọng gì nhưng vẫn có ít nhiều thành quả. Đặc biệt là em vợ của Hà Nghị, hắn biết Hà Nghị với chị hắn sắp kết hôn, lá gan cũng lớn lên, lừa trên dối dưới, chỉ một năm ngắn ngủi mà hắn đã làm hơn một triệu tài khoản giả, còn ngầm hướng về khách hàng mà chào bán thuốc lắc, ma túy và các loại hình chơi bời. nhưng nơi kinh doanh của Hứa Tường đều có quy định cấm dùng ma túy, tiểu tử này lại phạm hết sai lầm, chuyện này thực sự đã chọc giận Hà Nghị liền cứ thế theo quy củ trong nhà xử lý, việc kết hôn vì thế cũng hủy bỏ. Chuyện này đối với Hà Nghị là một đả kích rất lớn, sau đó thấy hổ thẹn với anh em mà làm việc ngày đêm không nghỉ, thực làm cho Hứa Tường lo lắng.
“Có rất nhiều chuyện bản thân tự làm vẫn yên tâm hơn.” Hà Nghị thở dài một tiếng.
“Tuổi còn trẻ đừng nói chuyện như những người hiểu rõ cuộc đời thế.” Hứa Tường nghe có chút không quen: “ôm nhiều vào người thì mệt lắm.”
“vậy mời anh chừa chút đáng thương cho thằng em này đi.” To xác mét chín dĩ nhiên tát khởi kiều lai( làm bộ đáng yêu nũng nịu)
Nhìn bộ dáng hắn như thế Hứa Tường không nhịn được mà ha ha cười: “thằng thiếu đánh này.” Sau đó làm bộ nghiêm túc mà cảm khái: “Hứa Tường có người anh em như thế này là phúc tám đời nha.”
Hà Nghị vừa nghe lời này có chút chịu không nổi: “anh Tường anh đừng nói như vậy, lúc trước nếu không có anh, Hà Nghị đã sớm chết ở trên biển rồi .”
Hứa Tường vui mừng cười cười. Thời đại này, người nặng tình nghĩa như vậy không nhiều, có thể nhớ kỹ ân huệ cũng đếm không được bao nhiêu, huống hồ Hà Nghị lại là người trung thành tuyệt đối.
“A hoa cũng không tệ lắm phải không?” Hà Nghị đổi đề tài, mang theo chút màu sắc.
“Hừm, cũng không tệ lắm, rất có mùi vị, kỹ thuật cũng tốt.” Hứa Tường lại nghĩ tới Tạ chủ nhiệm, không biết hiện tại bọn họ ở đó tán gẫu cái gì.
“em biết tiểu tử kia có thể cho anh niềm vui.” Hà Nghị cười đắc ý, vừa trở mình một cái ngồi dậy, trong một không gian yên tĩnh lại phát ra tiếng la hét: “tiểu mỹ nhân của anh thế nào rồi, tên gì Thành?”
Hứa Tường nhớ tới Âu Nhược Thành, khóe miệng tràn lên một vệt cười: “Không được đâu, đứa bé kia thẳng.”
“gì chứ,anh còn gạt em?” Hà Nghị khinh thường nở nụ cười, “em đã nghe Tiểu Cúc nói rồi, lúc cùng mỹ nhân lên dường mà người ta một lòng một dạ đều chú ý đến anh, em nghĩ xem ra cũng có hi vọng nha.”
Hứa Tường cũng không nói chuyện, cho hắn một cái nhìn mang ý tứ sâu xa, khẽ mỉm cười nhìn đồng hồ, nhìn biểu tình kia như đã đoán được chuyện sẽ xảy ra.
“Xong đời, đã bị anh trai ngó lơ, cái tiểu tử Thành kia được anh coi trọng xem như cũng bị đoán trước tương lai rồi.” Hà Nghị thấy thế nằm trở lại, hai chân bắt chéo mà quay về Hứa Tường châm chọc.
Giờ cũng hơn một tháng rồi, đã gần đến lúc. Hứa Tường âm thầm lên kế hoạch.