Bạch Phong Lĩnh là người làm kinh doanh, anh nhìn thấy rất nhiều tiềm năng về món lợi trước mắt trong tương lai nếu sáp nhập chuỗi công ty của Chung tổng vào tập đoàn Enda. Chung tổng ra điều kiện nếu giữa anh và Chung Lai Huân, ai lấy vợ, sinh được con trai trước thì ông ấy sẽ để lại gia sản cho người đó. Lần này Chung tổng rất hy vọng vào anh.
Kể ra nếu để cả sự nghiệp và gia tài của ba ruột rơi vào tay đứa em trai trời đánh kia thì xem như tất thẩy đều mang đi đổ sông đổ biển. Trong khi với số gia sản đó, anh sẽ làm được rất nhiều việc có ích, bao gồm cả làm từ thiện. Hơn nữa, hai mẹ con Chung Lai Huân cũng chẳng ưa gì anh, thời điểm ông ấy nhận lại Phong Lĩnh, bọn họ đã tỏ thái độ rất căm ghét anh. Trước đây khi Chung tổng gọi anh đến nhà, bọn họ còn không ngừng buông lời hằn hộc, nói móc nói xéo đủ thứ.
Cũng kể từ đó anh không còn đến Chung gia nữa, nếu có gặp Chung tổng thì hai ba con sẽ hẹn nhau ra ngoài. Sau này anh có sự nghiệp, trở thành người có vị trí cao trong xã hội, tiếng tăm lừng lẫy, kẻ đón người đưa, truyền thông săn đón nên hai mẹ con thâm độc kia cũng chẳng còn dám hó hé nửa lời.
Thực chất anh cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra như thể "thiên thời địa lợi nhân hòa". Vào lúc Chung tổng đưa ra điều kiện để giao lại gia sản cho người thừa kế thì cũng là lúc Dược Khuê mang thai. Sau khi bảo cô bỏ đứa nhỏ, anh lại nhận được thông tin ba muốn chia gia tài, vì điều này nên Bạch Phong Lĩnh đã đến tìm cô. Nhưng hiện giờ Dược Khuê vẫn chưa chịu thuận theo ý anh, cô vẫn nhất quyết muốn một mình nuôi con.
Đôi môi anh khẽ cong, nụ cười đầy ẩn ý và gian xảo, chuyện sắp tới Bạch Phong Lĩnh làm e rằng sẽ khiến Dược Khuê muốn khóc cũng không thành tiếng.
- ----------------------------------
Niềm vui mỗi ngày của cô là ở nhà nấu ăn cho chị hai, bây giờ nợ đã được trả dứt, có số tiền lớn gửi tiết kiệm, cô cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn rất nhiều.
Điện thoại đổ chuông liên hồi, cô lau tay vào tạp dề, thong thả cầm điện thoại lên, là chị hai gọi đến, cô vui vẻ nhấc máy:
- Em nghe đây.
Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng thoải mái của Dược Khuê, giọng nói của Nhược Phù rất nghiêm túc, nghe kỹ còn chứa đựng vẻ nghiêm trọng khó hiểu.
- Em đến văn phòng ngay đi, chị có chuyện cần nói với em.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này lại có linh cảm về chuyện gì đó rất bất thường.
- Có chuyện gì sao chị?
Nhược Phù không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục khẩn trương nhắc lại:
- Em đến nhanh đi, chị chờ.
Nói rồi chị hai cúp máy, để cô lại với nỗi hoang mang, khó hiểu đang quay vòng trong đầu.
Bên phía Nhược Phù, chị hai cô vừa cúp máy xong liền nhìn về phía người đối diện, lúc này tất thẩy cảm xúc trong lòng cô ấy là sự phẫn nộ, tức giận lẫn rối bời.
- Lát nữa Dược Khuê sẽ đến, chúng ta ba mặt một lời.
Anh ngồi bắt chéo hai chân, thản nhiên tựa lưng vào ghế, thái độ bình thản như kẻ chiến thắng đang nắm gọn mọi thứ trong lòng bàn tay.
- Giấy khám thai cô cũng đã xem rồi, chuyện này hoàn toàn là sự thật.
Cách đây chưa đầy ba mươi phút, Bạch Phong Lĩnh đột ngột tìm đến văn phòng luật sư mà chẳng gọi điện hẹn trước. Cũng may vừa lúc Nhược Phù không phải tiếp khách hàng nên đã ngồi xuống nói chuyện với anh và được biết sự thật động trời.
- Em gái tôi tuyệt đối không phải người dễ dãi như vậy. Anh đường đường là CEO của Uri, tôi hi vọng anh hiểu rõ điều anh vừa nói.
Bạch Phong Lĩnh nở nụ cười tự tin, nữ luật sư ngồi trước mắt quả thật ăn nói trôi chảy, cứng rắn, xem ra Dược Khuê rất giống chị gái, tuy bé nhỏ nhưng không tầm thường, đối mặt với người cường quyền như anh vẫn luôn mang theo sự độc lập, tự tin lẫn đanh thép.
- Cô ấy không dễ dãi, chỉ là Dược Khuê biết chọn đối tượng để trao thân thôi. Mà người chị như cô lại không biết em gái mình có thai sao?
Không cần dong dài, văn tự nhưng Bạch Phong Lĩnh vẫn có thể khiến luật sư Hạ thoáng chốc khó bề đối đáp, phong cách nói chuyện chặn họng của anh thực chất đã trở thành thương hiệu riêng.
Nhược Phù chau mày, kẻ đang là thân chủ của cô ấy bây giờ lại trở thành người mà cô ấy muốn tẩm cho một trận bởi sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cao ngạo và luôn tỏ vẻ đắc ý. Phong Lĩnh đang ví đây là một cuộc chơi và anh là kẻ chiến thắng?
- Trắng đen ra sao, trước khi Dược Khuê đến, tôi sẽ không bàn luận thêm về vấn đề này.
Vừa lúc tiếng mở cửa vang lên, do chị hai bảo cô đến gấp nên Dược Khuê không bấm chuông mà mở cửa đi thẳng vào. Cô xém đứng tim khi nhìn thấy anh đang ngồi sờ sờ ở đây. Thảo nào chị của cô lại bảo cô đến gấp như vậy. Dược Khuê chắc chắn rằng tên ૮ɦếƭ bầm này đã nói ra chuyện cô đang che giấu với Nhược Phù. Cô thật không ngờ anh dùng đến cách tồi như vậy, anh muốn khiến cô không dám nhìn mặt chị hai mới vừa lòng hay sao?