Phóng Viên Hạ! Đừng Mơ Buông Tha

Chương 7

Trở về nhà sau hơn một tiếng ngồi xe khách, đã một ngày trôi qua nhưng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai được nỗi ám ảnh đã xảy ra ở khách sạn Pansy tại thành phố Đại Vu. Chẳng phải một sự cố kinh hoàng mà đến tận hai sự việc khiến tâm trí cô ám ảnh khó dứt ra được. Quả thật cái nghề cũng là cái nghiệp. Cô nào ngờ mình lại rơi vào tình cảnh bi thảm như thế. Từ sau khi xảy ra chuyện, đã vài lần cô nghĩ đến việc muốn bỏ nghề vì quá ám ảnh. Nhưng do quá yêu thích công việc này nên cô cứ loay hoay, rối bời chẳng biết phải làm sao.

Chợt bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc:

- Dược Khuê à chị về rồi đây.

Nghe giọng nói của chị gái, cô vội ngồi dậy, dù đã trải qua một ngày nhưng *** vẫn còn rất đau, còn khó chịu hơn cả cơn đau bụng khi đến tháng.

- Dạ, em đây.

Cô bước ra khỏi phòng, chị gái nhìn thấy cô liền nở nụ cười:

- Chị có mua cho em món bún cá này.

Trông sắc mặt của em gái không được ổn, cô ấy liền cất lời:

- Chị thấy em có vẻ mệt mỏi, không khỏe ở đâu à?

Hạ Dược Khuê hiện vừa tốt nghiệp ngành báo chí và đang xin việc làm ở tòa soạn báo Vera với vị trí phóng viên. Tuy nhiên để được nhận việc, cô bị phía tòa soạn báo đưa ra yêu cầu phải hoàn thành nhiệm vụ săn tin về doanh nhân Đông Chiếu Hoa. Phía tuyển dụng chỉ đích danh cô phải săn tin của hắn, một tổng giám đốc của công ty kinh doanh vàng bạc đứng đầu thị trường trong nước.

Ban đầu khi đến xin việc, cô đã nhận ra phó giám đốc của tòa soạn báo mà cô tham gia ứng tuyển chính là bạn học cùng lớp cũ với chị gái cô. Xui thay, thuở còn đi học, chị gái cô và cô ta chẳng hề có thiện cảm với nhau, phải nói là cả hai cực kỳ ghét đối phương.

Chính vì vậy, khi xem qua CV xin việc của cô, phó giám đốc kia lập tức nhận ra cô là em gái của người bạn học cũ nhưng chẳng hề ưa nhau. Vì vậy cô ta đã tìm cách làm khó dễ, chỉ định cô phải đi săn những tin tức nóng hỏi về doanh nhân Đông Chiếu Hoa.

Có thể trở thành phóng viên và làm việc ở tòa soạn báo có tiếng tăm như tòa soạn Vera là ước mơ lớn của đời cô. Sau khi suy đi nghĩ lại, cô quyết định nhận nhiệm vụ với mong muốn sẽ có được vị trí làm việc ở tòa soạn báo Vera.

Bên cạnh đó, cô và chị hai đang rất cần tiền để chi trả cho khoảng nợ mà ba của hai chị em đã vay mượn lúc còn sống. Bởi nhiều lý do tác động nên cô đã buộc bản thân đánh liều một phen.

Nghe chị gái hỏi han, cô tỏ ra bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì:

- Không, em vẫn ổn mà. Chỉ là lần đầu đi săn tin ở xa nên có chút chưa quen thôi.

Cô nào dám nói ra sự thật với chị hai rằng mình đi săn tin tức của Đông Chiếu Hoa, một kẻ nổi danh được đồn đoán là nhân vật khét tiếng trong giới kinh doanh với nhiều bí mật động trời chưa được khai thác. Dược Khuê nói dối với chị gái là cô đến thành phố Đại Vu để chụp ảnh và viết bài cho hội nghị thể thao.

- Vậy à, thế em mau ăn bún cá bồi bổ đi, chị đặc biệt mua ở quán dì sáu, chỗ em thích nhất đấy. Mà công việc của em thế nào rồi, ổn không?

Cô nở nụ cười ngồi xuống, người chị gái này luôn yêu thương và chu đáo với cô như vậy. Dược Khuê rất tự hào về người chị luật sư tài giỏi Hạ Nhược Phù của mình. Cô ấy nổi tiếng là luật sư Hạ cãi đâu thắng đó, chưa từng thua bất kỳ vụ kiện tụng nào trong suốt sáu năm vào nghề của mình.

- Dạ vẫn ổn.

Cô vừa nếm một thìa nước dùng liền tấm tắc khen:

- Đúng là bún cá dì sáu, hương vị rất ngon, không lẫn vào đâu được.

Hai chị em ngồi ăn cùng nhau, hôm qua chị gái của cô ngủ lại văn phòng luật sư. Dạo gần đây chị ấy đang nhận một vụ kiện tụng liên quan đến hình sự nên phải đầu tư nghiên cứu rất nhiều. Vậy nên tối hôm qua khi cô trở về nhà, hai chị em vẫn chưa gặp nhau, cô chỉ gọi thông báo với chị hai rằng mình đã trở về.

- Dược Khuê, cổ của em...

Cô giật mình khi nghe chị hai thốt lên với giọng điệu đầy kinh ngạc. Chợt Dược Khuê nhớ ra điều gì đó, cô rối bời mà giật cả mình.

- Cổ của em sao vậy? Sao lại...

Là vết hằn đỏ trên cổ của cô đã bị chị hai vô tình nhìn thấy. Dù cô đã mặc áo cổ nhỏ và cố tình xõa tóc để che đi nhưng trong lúc sơ suất vẫn để lộ ra. Nhìn ánh mắt hoang mang của Nhược Phù, cô chỉ đành viện lý do:

- Là do...do em bị muỗi đốt. Em ngứa nên đã gãi rồi bị trầy đỏ như vậy.

Trước lời giải thích của em gái, Nhược Phù vẫn cảm thấy rất đáng ngờ trước vết tích có vẻ như rất bất thường.

Cô ấy muốn đưa tay chạm vào nhưng Dược Khuê lại né tránh:

- Em vừa thoa thuốc, chị đừng chạm vào.

Cô ấy nhíu mày, giọng nói nghiêm nghị hẳn:

- Có thật là em bị muỗi đốt? Em không giấu chị gì chứ?

Dù bề ngoài cố tỏ ra bình thản nhưng lòng cô lại vô cùng hỗn độn lo lắng.

- Thật mà, chị không tin em sao? Em thấy chị mắc bệnh nghề nghiệp rồi, nhìn đâu cũng thấy khả nghi cả.

Nhược Phù ký nhẹ vào đầu em gái:

- Con bé này, không phải chị mắc bệnh nghề nghiệp mà chị đang lo cho em thôi.

Cô nở nụ cười, liên tục khẳng định vết đỏ đó là do bị côn trùng cắn để chị hai yên tâm. Nhưng sự thật thì cô đã gặp phải những chuyện kinh khủng mà chẳng thể giải bày cùng ai.