Mặc Tử U những tưởng có lẽ mình sẽ chết già, chết bệnh, hoặc hóa rồ mà chết trong cái ngục sắt U Ti này.
Nhưng nàng không ngờ rằng mình sẽ bị chết cháy.
Đại lao của U Ti này có tiếng là “ngục sắt”, chuyên giam giữ phạm nhân mà thiên tử Ngụy Quốc muốn xử lý bí mật. Đây là nhà lao được canh phòng nghiêm ngặt nhất của Ngụy Quốc, được thành lập từ khi lập quốc cho đến nay đã hơn 150 năm mà chưa bao giờ nhiễu loạn, nhưng đêm nay lại xảy ra sự cố.
Ngọn lửa hung mãnh đã lan rộng hơn phân nửa phòng giam, tiếng kêu la thảm thiết của tù nhân vang vọng khắp đại lao, ngục sắt đã biến thành địa ngục, nhưng không thấy một ngục tốt nào đến thả người ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…”
Khói đặc mù mịt khắp phòng giam, Mặc Tử U nằm trên mặt đất, cảm thấy như phổi mình sắp bị ho ra ngoài. Nàng hít vào một lượng lớn khói đặc, cảm giác cả cơ thể đang mất đi ý thức.
Đám cháy đã bắt đầu lan rộng lên hàng rào gỗ tùng của phòng giam, làm cho từng khúc gỗ tùng bắt đầu bật rụng và kêu rít, sau đó bùng phát lên cỏ rơm trong phòng giam, nhảy nhót bức về phía nàng.
Nàng nhìn ngọn lửa đoạt mạng kia, một nụ cười thảm lộ ra trên môi. Ai cũng nghĩ rằng U Phi được sủng ái của hậu cung hiện đang nằm dưỡng bệnh trên giường cao gối mềm trong Quan Tùy Cung. Đâu ai ngờ rằng nàng lại sắp bị chết cháy ở chỗ này.
Những làn sóng nhiệt từ ngọn lửa cuồn cuộn và khói đặc làm cho nàng gần như ngạt thở, nhưng lại không để nàng chết đi ngay lập tức. Mà chúng từng chút từng chút làm cho nàng cảm nhận sự cắn nuốt của cái chết.
Loại cảm giác này thật sự rất thống khổ.
Trong đau khổ, nàng nghĩ, hóa ra một người lặng lẽ chết đi là chuyện đau khổ và cô đơn đến thế.
Trong khi nàng hoảng hốt, có ai đó đang gảy những tiếng đàn tràn đầy nỗi niềm không cam trong ngọn lửa địa ngục.
Trong ba tháng nàng bị giam trong ngục sắt, ngày nào nàng cũng nghe thấy khúc nhạc không biết tên này. Khúc nhạc mơ hồ và mịt mù, vẫn chưa biết là từ đâu truyền tới.
Ngược lại, hôm nay nó lọt rất rõ vào tai.
Tiếng đàn đó âm vang mãnh liệt như một chú sẻ không cam tâm đặt mình vào trong l*иg, sẵn sàng bị gãy cánh vỡ mỏ chỉ để vùng ra khỏi xiềng xích, dù cho máu nhuộm cả l*иg cũng không nề hà.
Thậm chí nó đã khơi dậy toàn bộ nỗi niềm không cam tâm tận nơi sâu thẳm đáy lòng nàng.
Làm sao có thể cam tâm đây?
Năm 14 tuổi, nàng trở thành thϊếp thất của Sở Liệt, khi ấy vẫn là Tần Vương. Về sau, Sở Liệt lên ngôi hoàng đế, còn nàng trở thành U Phi được hắn sủng ái nhất. Nàng vẫn luôn cho rằng cuộc đời này có được tất cả tình yêu của Sở Liệt là đã trọn vẹn cuộc đời.
Duy chỉ có một điều đáng tiếc, trong mấy năm trở thành thϊếp thất của Sở Liệt, nàng đã uống quá nhiều thuốc tránh thai, làm hại đến sức khỏe và mãi vẫn không có thai.
Nàng đã tìm đến y dược, cầu thần bái phật suốt nhiều năm. Ông trời có mắt, cuối cùng đã cho nàng hoài thai.
Thế nhưng, Sở Liệt lại nghi ngờ đứa bé đó không phải của hắn, và sai người cưỡng bức nàng uống thuốc phá thai, làm mất đi thai nhi đã được hai tháng của nàng.
Hắn nói, đứa bé này đến quá khéo, hắn không thể không nghi.
Quả thực rất khéo.
Năm tháng trước, Vân Vương Sở Trác Nhiên và Thành Vương Sở Huyền hợp binh lực bao vây đô thành Kim Lăng của Ngụy Quốc. Và Sở Liệt đã phái nàng đi thuyết phục Vân Vương rút binh.
Lúc đó nàng cực kỳ ngạc nhiên. Nàng vốn không quen biết với Sở Trác Nhiên, cũng không có năng lực chia rẽ lôi kéo hay du thuyết hùng biện gì, vì sao lại là nàng?
Huống hồ gì, nàng thân là phi tần của Sở Liệt, nếu một mình ra vào đại doanh của Vân Vương, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu chỉ trích.
Nhưng thế cục Kim Lăng vô cùng cấp bách, vì thế nàng vẫn đi.
Và ngạc nhiên thay, Sở Trác Nhiên lại thực sự đồng ý thỉnh cầu rút binh của nàng, chỉ với điều kiện duy nhất là yêu cầu nàng ở lại đại doanh một đêm. Hắn đảm bảo với nàng rằng tuyệt đối không vượt quá lễ nghĩa.
Nàng không biết tại sao hắn lại muốn giữ nàng lại, nhưng vì giang sơn của Sở Liệt, đương nhiên nàng đã đồng ý yêu cầu này.
Vân Vương nắm giữ quân đội mạnh nhất của Ngụy Quốc, chỉ cần hắn rút đi, Thành Vương một cây làm chẳng nên non cũng sẽ không thể không lui. Cuộc vây hãm Kim Lăng sẽ tự nhiên được giải.
Chỉ là không ngờ rằng, hai tháng sau khi nàng trở về hoàng cung thì được chẩn ra có thai. Tính ra thì nàng đã hoài thai vào khoảng thời gian gặp Sở Trác Nhiên.
Nhưng đêm đó, ngay cả một sợi tóc của nàng Sở Trác Nhiên cũng chưa từng chạm qua, Đồng sử1 dâng bản ghi chép rõ ràng ngày tháng Sở Liệt lâm hạnh nàng. Trong lòng Sở Liệt cũng tự hiểu rõ, nhưng hắn vẫn không tin nàng.
Hắn nói, “Không ít người biết nàng đã từng đến đại doanh của Vân Vương. Nếu trẫm nhận đứa bé này, nàng muốn để họ nhìn trẫm như thế nào đây!”
Hắn nói, “U Nhi à, nghe lời, chỉ cần nàng phá đứa bé này, trẫm sẽ đối xử với nàng như trước, à không, trẫm sẽ sủng ái nàng gấp bội.”
Hắn nói, “Chúng ta vẫn sẽ có những đứa con khác mà.”
Nhưng Mặc Tử U biết rằng sẽ không có nữa. Trái tim nàng đã chết từ khi hắn sai người ép nàng uống bát thuốc phá thai kia rồi.
Được sủng ái trong hậu cung thì sao?
Đứa con mà nàng đã mất đi, không phải Sở Liệt sủng ái là có thể bù đắp được.
Tình cảm giữa họ đã định trước không thể cứu vãn. Cái mà nàng từng cho là trọn vẹn, là tình yêu chân thành, thực ra lại mỏng manh vô cùng.
Trong tâm trạng chán nản mất hy vọng, nàng chỉ muốn vĩnh viễn rời khỏi Sở Liệt, rời khỏi hoàng cung.
Nhưng Sở Liệt không cho phép điều đó xảy ra. Hắn tuyên bố với bên ngoài là U phi mắc bệnh cần phải tĩnh dưỡng, phong ấn Quan Tùy Cung và nhốt nàng vào ngục sắt này để tự xem xét lại bản thân. Nói rằng khi nào nàng nghĩ thông, thì khi đó U phi của hắn mới có thể bình phục.
Đáng tiếc, hiện tại cái chết gần ngay trước mắt, mà nàng vẫn chưa nghĩ thông.
Quả nhiên đúng như lời nàng đã đáp lại hắn, có chết nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
Bởi vì không tha thứ, nên nàng không cam tâm.
Tiếng đàn vẫn đang tấu nhẹ nhàng u uất bên tai. Nàng quay sang, phát hiện dưới chân tường phía đó có một khe nứt. Tiếng đàn là truyền tới từ khe nứt đó.
Nàng nhìn chằm chằm khe nứt đó hồi lâu, không hiểu sao một cỗ sức lực nảy sinh, nàng vươn tay liều mạng cạy khe nứt kia ra. Bức tường được xây từ đất sét, nàng đã cạy rất vất vả, cạy đến nỗi mười ngón tay đầm đìa máu, khe nứt bị nàng cạy cũng ngày càng mở rộng dần ra, và tiếng đàn cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng, nàng cạy ra được một cái lỗ nhỏ. Bấy giờ nàng mới phát hiện, phía sau bức tường cũng là một gian phòng giam. Nàng nhìn qua lỗ nhỏ và thấy ngọn lửa, khói đặc, rơm rạ, và cả một góc áo tù màu xám trong phòng giam.
Nàng vươn những ngón tay chi chít vết thương để với lấy góc áo tù kia. Nàng cũng không biết mình đang muốn làm gì, chỉ là tiếng đàn đó đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại cảm giác không cam trong lòng nàng, khiến nàng không cam tâm cứ cô độc chết đi mà hai tay trống rỗng như vậy.
Luôn muốn nắm lấy cái gì đó, bất cứ cái gì cũng được. Nàng nghĩ.
Ngay khi tay nàng vừa chạm đến góc áo tù đó, liền bị một bàn tay lớn bắt lấy. Tiếng đàn ngừng lại, chủ nhân của bàn tay đó hỏi nàng, “Ngươi muốn tìm cái gì?”
Là giọng của một nam nhân, có cảm giác khàn khàn do thiếu nước.
Mặc Tử U đột nhiên trở tay nắm chặt lấy tay hắn không buông, giọng nàng mang theo cảm giác thống khổ và không cam của người sắp chết, “Ta không biết… Ta chỉ không muốn cứ vậy mà cô độc một mình chết đi –“
Cảm giác đó giống như đang nhìn sự tồn tại của mình từng chút từng chút bị xóa bỏ, nhưng không có ai nhận ra, không có ai biết, không có ai có thể đồng cảm với nàng.
Nam nhân im lặng một lát, rồi nắm chặt lấy tay nàng, đáp lại, “Ngươi không phải một mình, ta sẽ ở bên ngươi.”
Mặc Tử U nở nụ cười, ngọn lửa đã cháy lan lên áo tù của nàng, thiêu đốt mái tóc dài của nàng, cả phòng giam đều tràn ngập mùi tóc và da thịt bị cháy khét. Nỗi đau do da thịt bị cháy bỏng khiến toàn thân nàng co quắp, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng bỗng nhiên khiến nàng trở nên kiên cường, có thể ung dung đối diện với cái chết.
Quả nhiên, có người làm bạn, cái chết cũng không còn quá đau đớn.
Nàng nén chịu đau đớn, hỏi nam nhân kia, “Vừa rồi là khúc gì vậy?”
“《Lung Tước》.” Giọng nói của nam nhân cũng nhuốm nỗi đau đớn kìm nén, trong phòng giam của hắn, ngọn lửa cũng dữ dội như bên nàng.
Lung tước, lung tước, chú sẻ trong l*иg. Rốt cuộc vẫn là một khúc nhạc đầy nỗi niềm không cam.
“Ngươi sáng tác à?” Nàng lại hỏi.
“Ừ.” Nam nhân trả lời.
“Tại sao lại sáng tác một giai điệu không cam lòng như vậy?”
“Ta bị giam cầm trong chiếc l*иg này ba năm, trong lòng tất nhiên là không cam chịu và khó mà bình thản.” Hắn cười đau khổ, giọng nói dần trở nên yếu ớt, “Vì vậy mới sáng tác khúc nhạc này…”
“Ngươi tên gì?” Đột nhiên nàng rất muốn biết người đồng hành cùng mình chết là ai, người mà nàng nắm tay cuối cùng là ai.
Không có lời đáp.
Nàng nhìn thấy căn phòng giam đã bị ngọn lửa nhấn chìm. Ngoại trừ ánh lửa, không thấy gì khác, chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt tay nàng. Cảm giác vẫn rõ ràng, mang theo sức mạnh đến chết không buông.
Cuối cùng, ngọn lửa nuốt chửng Mặc Tử U, nuốt chửng căn phòng giam, nuốt chửng cả U Ti, thiêu rụi suốt cả đêm.