Kiến Dã

Chương 9: Không nhìn thì không nhìn thui, sao mặt cậu đỏ thế?

Hạ Oản Oản nhìn Giang Dã, rồi lại nhìn cô bạn ngồi phía trước, vẻ mặt của cô ấy như muốn nói “Chúc cậu may mắn”.

Sau đó, cô lại nhìn chỗ ngồi của mình, huhu…

Hóa ra kẻ xui xẻo đó chính là mình.

Sao lại thế này, đây có được tính là nghiệt duyên không?

“Trùng hợp ghê, học sinh chuyển trường?” Giang Dã kéo ghế ngồi xuống, uể oải nhìn Hạ Oản Oản.

Hạ Oản Oản im lặng ba giây, sau đó quay đầu lại, nở nụ cười tươi lộ ra vài chiếc răng trắng muốt, rồi chìa tay phải về phía Giang Dã: “Chào bạn học Giang Dã, tôi ngưỡng mộ cậu từ rất lâu rồi! Rất vinh hạnh khi được làm bạn cùng bàn với cậu!”

Giang Dã: “……”

Lớp học im lặng trong ba giây.

Giáo viên chủ nhiệm đẩy đẩy kính, nhìn về phía hàng ghế cuối lớp.

Hà Xuyên ngồi phía trước Giang Dã, cậu ta lặng lẽ quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy gương mặt của Hạ Oản Oản, ánh mắt cậu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hóa ra học sinh chuyển trường lại là cô ấy?!

Giang Dã liếc Hạ Oản Oản, lại nhìn xuống bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô, không khỏi cười lạnh.

[Chuyển ngữ: Chanh Không Hề Chua]

Cô ấy đang bày trò gì đây?

Một học sinh ngoan như cô ấy lại ngưỡng mộ kẻ phá hoại như anh sao?

Chó nghe xong còn phải lắc đầu, đúng là vô lí.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm nói với Đinh Tuấn ngồi ở hàng thứ hai: “Đinh Tuấn, hết tiết em đổi chỗ với Oản Oản nhé, tiết này cứ tạm thế đã.”

Giang Dã ngẩng đầu lên, lông mày khẽ động đậy, giọng điệu lạnh lùng: “Đổi chỗ làm gì? Cô ấy rất ngưỡng mộ em mà.”

Hạ Oản Oản mặt đỏ bừng.

“Người ta là học sinh ngoan chân chính, ngồi cùng bàn với em, phía trước lại còn là là Hà Xuyên, tiết này còn học nổi sao?” Chủ nhiệm cũng không nể nang gì, có gì nói đấy.

Nghe vậy, mặt Giang Dã không chút biểu cảm, đá nhẹ vào ghế của Hà Xuyên, âm thầm cảm thấy không thoải mái: “Hà Xuyên, cô chủ nhiệm nói mày là học sinh hư đấy.”

Hà Xuyên: “Rõ ràng là cô đang nói cả hai chúng ta, sao anh cứ muốn tách mình ra vậy?”

Hà Huệ Phương liếc Giang Dã một cái, không có vẻ gì là giận dữ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bây giờ vào học, lấy sách ngữ văn ra.”

Hạ Oản Oản lấy sách ra, vừa đặt lên bàn thì khuỷu tay bị chạm nhẹ một cái.

Cô quay đầu sang, thấy Giang Dã đang chống cằm nhìn mình, dáng vẻ chẳng nghiêm chỉnh chút nào: “Không mang sách, xem chung được không?”

“……”

Hạ Oản Oản nhìn vào quyển truyện tranh trên bàn anh, do dự ba giây rồi gật đầu, đẩy sách ngữ văn gần về phía anh một chút.

Giang Dã nhìn thấy cô hơi dịch về phía mình, anh lại thoáng ngửi thấy mùi thảo dược nhè nhẹ.

Những cô gái khác đều có mùi nước hoa nồng nặc, chỉ riêng cô lại có mùi thảo dược trên người.

Ánh mắt Giang Dã dừng lại trên người Hạ Oản Oản. Cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn lên bảng, từ góc nghiêng có thể thấy sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hơi mím lại, thỉnh thoảng cắn nhẹ môi dưới, đôi tay cầm bút thon dài đẹp đẽ, đôi khi cô sẽ xoay bút vài vòng nhưng lần nào bút cũng rơi vào lòng bàn tay.

Làn da của cô rất trắng, khi ngẩng mặt lên cái cổ vừa thon vừa dài, đôi mắt sáng trong và tinh khiết, cô tựa như một tờ giấy trắng tinh, khiến hắn không dám nhìn trộm quá lâu.

Cuối cùng, dưới cái nhìn mãnh liệt của Giang Dã, Hạ Oản Oản không kìm được lên tiếng: “Bạn Giang Dã này, cậu cứ nhìn tôi như thế tôi sẽ bị phân tâm đấy”.

“Vậy nên?” Giang Dã chống cằm hỏi lại.

Hạ Oản Oản nhìn hắn, mặt lại đỏ lên, giọng nói có hơi mất tự nhiên: “Đừng nhìn tôi nữa.”

Giang Dã cười lưu manh, nghiêng đầu qua cố ý trêu cô: “Không nhìn thì không nhìn thui, sao mặt cậu đỏ thế?”

Nghe vậy, vành tai Hạ Oản Oản cũng bắt đầu đỏ theo, cô đâu có?

Giang Dã cà lơ phất phơ rút trong ngăn bàn ra một quyển sách ngữ văn, nở một nụ cười đắc ý trông rất ngứa đòn.

Hạ Oản Oản cạn lời.

Choáng!

Sau khi hết tiết.

Dưới sự thúc giục của giáo viên, Đinh Tuấn miễn cưỡng kéo ghế xuống dãy cuối lớp, nói: “Hạ Oản Oản, cô giáo bảo tớ đổi chỗ với cậu!”