Hà Xuyên và Giang Dã nhìn nhau, biểu cảm của cả hai khi nhìn Hạ Oản Oản đều như đang nhìn một đứa ngốc.
Hạ Oản Oản cau mày, không tin thì thôi vậy… dù sao chính cô cũng cảm thấy khó mà tin được.
Cô cũng chỉ vì Giang Dã đã giúp cô hai lần nên mới nhắc nhở anh ít đánh nhau thôi!
Đinh—
Điện thoại của Hạ Oản Oản vang lên, nhìn thấy tên người gọi, cô suýt bật khóc.
“Hu hu hu, chú út, sao chú lại đi đâu mất thế, nếu không gặp con trai của giám đốc nhà máy, chắc cháu đã toi mạng ở quán lẩu rồi!”
Giang Dã: “…..”
“Chú út, cháu sẽ về quán lẩu ngay, chú đợi cháu chút nhé.” Hạ Oản Oản nhìn quanh, vừa nãy mình ra ngoài bằng lối nào nhỉ?
Giang Dã tốt bụng chỉ về phía cửa sau, ra hiệu cho cô rằng có thể quay lại từ đó.
Hạ Oản Oản nước mắt lưng tròng quay trở vào trong tìm chú út của mình.
Hà Xuyên bước đến, khoác tay lên vai Giang Dã, cả hai nhìn theo bóng lưng của Hạ Oản Oản.
Hà Xuyên nói: “Chậc, anh Giang, cô bé ngốc này từ đâu chui ra thế?”
Giang Dã mím môi, thu lại ánh nhìn, bất giác nở một nụ cười.
Là không được thông minh cho lắm.
Nhưng mà, khá thú vị đấy.
“Anh Giang, ngày mai là khai giảng rồi.” Hà Xuyên và Giang Dã người trước kẻ sau đi ra khỏi con hẻm.
Hà Xuyên lẩm bẩm: “Nghe nói lớp mình sẽ có học sinh mới chuyển đến, thấy đồn là rất xinh!”
Ánh mắt Giang Dã lạnh lùng nhìn về phía trước, hai tay anh đút túi, giọng nói lạnh nhạt: “Ồ, không quan tâm.”
…
Trên đường về nhà, suốt chặng đường Hạ Oản Oản không thèm đếm xỉa đến Thường Thanh Xuân.
Thường Thanh Xuân liên tục xin lỗi: “Chú út sai rồi, chú út hứa sẽ không có lần sau nữa, nếu chú bỏ cháu lại lần nữa, trước ba mươi tuổi chú sẽ không lấy được vợ!”
Hạ Oản Oản nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, tức muốn xì khói.
Lời thề này chẳng có tác dụng gì, kiếp trước đến tận năm bốn mươi tuổi chú ấy vẫn còn ế chổng vó ra!
Chiếc xe đi đến đường “Hạnh Phúc”, phía trước là một con ngõ cổ kính, gạch đỏ ngói xanh, rất nhiều hộ gia đình đang sống ở đây, khung cảnh đầy ắp hơi thở cuộc sống đời thường.
Cách đó không xa, ở ngã ba đường có một cây cổ thụ lớn, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống, làm khung cảnh xung quanh trở nên vô cùng dễ chịu.
Đối diện cây cổ thụ là một phòng khám không lớn không nhỏ, có mùi thuốc thảo dược nhè nhẹ bay từ trong đó ra.
Phòng khám này trông đã có tuổi, những khung cửa sổ màu xanh lá cũ kỹ mở ra, thỉnh thoảng cơn gió thổi qua làm phát ra âm thanh kẽo kẹt— mang đậm dấu ấn thời gian.
Bên phải cửa tiệm treo một tấm bảng hiệu viết tay: ‘Phòng khám Tố Lan’.
Xe dừng lại, Thường Thanh Xuân đi thẳng vào tiệm thuốc, lớn tiếng gọi: “Mẹ ơi?”
Hạ Oản Oản vừa định theo vào thì thấy Thường Thanh Xuân đã tìm một vòng rồi quay ra, trên tay cầm một chai nước ngọt cũ, cắm ống hút vào rồi đưa cho Hạ Oản Oản, nói: “Bà ấy không có nhà, chắc là đi khám bệnh chưa về, để chú út giúp cháu mang hành lý vào trước.”
Hạ Oản Oản nhận lấy chai nước ngọt Thường Thanh Xuân đưa, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chú út.”
Vào trong phòng khám, ngay lập tức có thể thấy trên tường treo đầy cờ thi đua, trên kệ trưng bày đầy những chiếc cúp và giấy khen đủ loại.
Gần cửa sổ là nơi bốc thuốc.
Đi vào trong nữa, có hai chiếc giường, dùng để châm cứu, giác hơi, nắn xương và các phương pháp trị liệu khác.
Chăn ga gối nệm đều rất sạch sẽ, chạm tay vào cũng không thấy dính chút bụi nào.
Từ nhỏ cô đã được bà nội truyền cảm hứng, cô rất yêu thích văn hóa đông y.
Có lần cô đã nói với Hạ Thành Dương rằng cô muốn học đông y, nhưng bị ông ta kịch liệt phản đối. Khi ấy cô cãi lại ông ta một câu, các sách vở và đồ vật liên quan đến đông y của cô đều bị ông ta đốt sạch và đập nát.
Từ đó, giấc mơ trở thành bác sĩ đông y của cô bị dập tắt, cô không còn đυ.ng vào những thứ đó nữa.
“Oản Oản!”
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Oản Oản.
Nhìn thấy người đến, đôi mắt Hạ Oản Oản sáng lên: “Bà nội!”
Khương Tố Lan mỉm cười, ôm chầm lấy Hạ Oản Oản.
Bà mặc một chiếc váy lụa màu sắc đơn giản, gương mặt hiền từ, ánh mắt của bà khi nhìn Hạ Oản Oản tràn ngập hạnh phúc.
Dù đã sáu mươi tuổi rồi nhưng phong thái bà vẫn như xưa.
Khương Tố Lan nắm tay Hạ Oản Oản đi vào sân sau của phòng khám, càng nhìn đứa cháu gái của mình bà càng thấy yêu quý.
“Cuối cùng cháu cũng đến rồi! Bà nội nhớ cháu lắm!”
Hạ Oản Oản ôm chầm lấy Khương Tố Lan, trong lòng tràn đầy cảm xúc chua xót.
“Oản Oản, đến Thẩm Thành học là quyết định đúng đắn! Cuối cùng bố cháu cũng thông suốt rồi!”
Hạ Oản Oản cúi đầu, không dám nói rằng cô đã trốn đến đây.
“Bà nội, sau này sẽ phải làm phiền bà nhiều rồi.” Hạ Oản Oản nhẹ nhàng nói.
Khương Tố Lan chạm nhẹ vào mũi cô, cưng chiều nói: “Phiền gì chứ? Bà là bà nội của cháu mà!”
“Từ giờ cứ yên tâm ở đây, học hành chăm chỉ! Đúng rồi, bà nghe nói năm nay lớp 11 khai giảng sớm! Để bà xem lịch—” Khương Tố Lan lấy điện thoại ra, bỗng giật mình: “Ôi! Ngày 15, chẳng phải là ngày mai sao?”
Khương Tố Lan chợt nhớ ra gì đó, liền gọi lớn: “Thành Vũ à! Con đã lấy đồng phục về cho Oản Oản chưa?”
“Oản Oản à, hôm nay cháu nghỉ ngơi sớm đi, mai để chú út đưa cháu đến trường!”
“Dạ vâng, bà nội~”
Về đến phòng, Hạ Oản Oản nhắn tin cho Thường Thanh Xuân: 【Chú út, sáng mai cháu tự đi được, không cần chú đưa cháu đi đâu ạ.】
Thường Thanh Xuân: 【Không được, ngày đầu đến trường, chú út phải đưa cháu đi, bảo kê cho cháu!】