Thần Châu tháng 8, mặt trời gay gắt.
Trong căn hộ tập thể rộng hơn 60 mét vuông, có bốn người ngồi quanh bàn ăn.
Người cha Hạ Thành Dương mặc áo ba lỗ màu trắng, người mẹ An Lệ mặc chiếc váy màu hồng bị giặt nhiều tới nỗi bạc màu, người em trai Hạ Hoà cả người mặc toàn đồ hiệu, còn Hạ Oản Oản mặc bộ đồ rẻ tiền mấy chục tệ mua ở ngoài hàng rong.
Chiếc quạt cũ ở trong góc phát ra tiếng ‘cọt kẹt’, gió thổi ra vừa nóng nực vừa dính dớp.
Hạ Thành Dương gắp một cái đùi gà cho Hạ Hoà, rồi quay sang dùng giọng không mấy thiện cảm nói với Hạ Oản Oản:
“Nhà trường đã đồng ý cho con nghỉ học rồi, bố đã nhờ người tìm được cho con một công việc, mỗi tháng người ta trả 1500 tệ, bao ăn bao ở, ngày mai con vào nhà máy đi.”
Tay Hạ Oản Oản run rẩy.
Nói ra có thể bạn không tin, nhưng Hạ Oản Oản sống lại rồi.
Kiếp trước, Hạ Oản Oản là một học sinh giỏi toàn diện, đạt được rất nhiều giải thưởng. Cũng chính vào ngày hôm nay, cô nghe theo lời của Hạ Thành Dương, nghỉ học khi mới chỉ 17 tuổi để đi làm giúp đỡ gia đình, san sẻ gánh nặng tài chính.
Cô vặn ốc vít trong nhà máy suốt 20 năm, trở thành cây ATM của Hạ Thành Dương, cuối cùng bởi vì kiệt sức mà đột ngột qua đời.
Hạ Oản Oản nhìn người bố ruột của mình, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm trái tim cô. Ông ta chưa từng yêu thương cô, tất cả cái gọi là ‘Bố chỉ vì muốn tốt cho con’ đều là giả dối.
Cả đời cô tầm thường không có gì nổi bật, không có học vấn, không có bạn trai, không nhà cửa, không xe cộ, không tiền bạc. Chữ ‘thảm’ thậm chí còn không đủ để hình dung kiếp trước của cô!
Không ngờ ông trời lại cho cô cơ hội sống lại lần nữa.
Kiếp này, cô phải hoàn thành việc học, theo đuổi ước mơ, và nhất quyết không nhượng bộ!
“Được rồi, con nghe lời bố.”Hạ Oản Oản mỉm cười, giọng nói mềm mại dễ nghe, đôi mắt cô đẹp như biết nói, ngoan ngoãn đồng ý.
Nhưng sâu thẳm trong lòng cô, mưa gió đã sớm muốn ập đến.
Hạ Thành Dương hài lòng gật đầu, không quên gắp thêm mấy cái đùi gà trong đĩa cho Hạ Hòa.
An Lệ nhìn con gái mình, định nói điều gì đó, nhưng khi nhìn sang Hạ Thành Dương, bà lại không nói nên lời.
Hạ Hòa gắp một cái đùi gà trong bát của mình sang cho Hạ Oản Oản, nhưng trước khi đùi gà kịp đến bát cô, nó đã bị Hạ Thành Dương lấy lại và đặt trở về bát của Hạ Hòa.
Ông ta nói với giọng bình thản: “Con đang tuổi ăn tuổi lớn, cần ăn nhiều hơn. Chị con không cần.”
Hạ Hòa không nói gì, kiên quyết gắp đùi gà lại bát Hạ Oản Oản, không quên nhìn sang Hạ Thành Dương một cái.
Hạ Oản Oản nhìn cái đùi gà trong bát, lòng cô chua xót vô cùng.
Kiếp trước cô quá ngu ngốc, luôn nghĩ rằng Hạ Thành Dương chỉ là người vô tâm, không quan tâm đến cô mà thôi.
Mãi đến khi cô không có tiền để ăn, ông ta vẫn ép cô chuẩn bị 20 vạn để mua xe cho Hạ Hòa, lúc đó cô mới tỉnh ngộ ra.
Với tư cách là một người cha, ông ta chưa bao giờ yêu thương con gái của mình.
___
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Oản Oản kéo vali đứng trước cổng tòa nhà tập thể. Cô ngẩng mặt lên nhìn khung cửa sổ cũ kỹ trên tầng năm, lòng không chút lưu luyến.
Năm nay, nhà trường đã xin cho cô một suất học cấp ba tại Thẩm Thành. Bà nội và chú út cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để đón cô. Nhưng kiếp trước cô đã từ bỏ cơ hội này. Kiếp này, cô sẽ không làm vậy nữa!
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng việc học hành thì không thể bỏ lỡ!
Hạ Hoà nhìn xuống từ một khung cửa sổ nhỏ trên tầng năm, dõi theo bóng lưng của Hạ Oản Oản, hàng mi rũ nó xuống, khẽ lẩm bẩm: “Đáng lẽ phải đi từ lâu rồi.”
___
Trên chuyến tàu cao tốc G8001 hướng đến Thẩm Thành, dòng người nhộn nhịp, điều hòa thổi lạnh đến tê người.
“Đội bóng rổ của trường THPT số 1 Thẩm Thành đã liên tiếp ba năm để vuột mất chức vô địch trong giải bóng rổ liên kết giữa các trường. Đội trưởng Giang Dã tuyên bố trước ống kính: Từ hôm nay tôi sẽ rời đội, và sẽ không bao giờ chơi bóng rổ nữa.”
Hạ Oản Oản ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, tay kia cầm điện thoại. Trên Douyin đang phát đoạn video Giang Dã chơi bóng trong trận chung kết.
Chàng trai mặc áo bóng rổ màu đen chạy băng băng trên sân, anh kiêu ngạo cướp bóng từ tay đối thủ, sau đó tung cú ném ba điểm hoàn hảo, rút ngắn khoảng cách điểm số giữa hai đội xuống mức thấp nhất.
Máy quay zoom cận cảnh, cậu thiếu niên khẽ nhếch môi cười. Tóc anh màu xám xanh, gương mặt thanh tú, đôi mắt hẹp dài, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi lệ gợi cảm mê người.
Sau khi ghi bàn thêm lần nữa, anh nhìn lên bảng điểm, đôi mắt nheo lại, vẻ mặt đắc ý.
Anh vén áo bóng rổ lau mồ hôi trên má, để lộ cơ bụng rắn chắc, tạo thêm mấy phần ngỗ ngược khiến cả sân hò reo không ngừng, nhiệt huyết sôi trào!
Hạ Oản Oản nghĩ ra một câu có thể miêu tả Giang Dã trong khoảnh khắc này – ‘chí khí hăng hái.’
Tuy nhiên, ngay đoạn tiếp theo của video là cảnh anh đứng trước ống kính tuyên bố sẽ không chơi bóng rổ nữa. Khi anh nói ra câu đó, khuôn mặt của đồng đội và huấn luyện viên bên cạnh hiện lên nét kinh ngạc.
Trong hai mươi giây cuối cùng của trận chung kết, khi biết rõ không thể có kỳ tích nào xảy ra, anh vẫn miệt mài cướp bóng, chạy hết sức để phòng thủ, chưa từng bỏ cuộc dù chỉ một giây.
Vậy mà giờ đây, anh lại nói sẽ không bao giờ chơi bóng rổ nữa.
“Thật đáng tiếc…” Hạ Oản Oản khẽ thì thầm, giọng nói trong trẻo như cơn gió thoảng qua.
Ở vị trí bên cạnh chỗ gần lối đi, cuốn sách tiếng Anh đang che trên mặt chàng trai trượt xuống, đôi mắt vốn nhắm nghiền của anh từ từ mở ra, ánh mắt thờ ơ nhìn sang cô gái bên cạnh.
Cô gái có đôi mắt đào hoa sáng ngời và trong veo, mái tóc đen được buộc gọn gàng thành đuôi ngựa. Dưới sống mũi thanh tú là đôi môi hồng mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn với các đường nét tinh tế và đẹp đẽ.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chân váy xếp ly màu đen, tất dài trắng, kết hợp với một đôi giày thể thao, trông sạch sẽ và gọn gàng.
Khi cô khẽ cử động, một mùi hương nhè nhẹ của thảo dược tỏa ra từ người cô, không những không gây khó chịu mà còn rất đặc biệt.
Giang Dã bất giác mím môi, trong đôi mắt vốn dĩ u tối của anh chợt lóe lên một tia sáng.
Làn da của cô gái trắng mịn, góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp đẽ, hàng mi cong vυ't. Lúc này, cô đang nhíu mày, chăm chú nhìn khuôn mặt của Giang Dã trên màn hình điện thoại, cô cảm thấy người này có chút quen thuộc.
Giang Dã: “…..”
Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên, cô sẽ thấy người trong điện thoại đang ngồi ngay bên cạnh mình.
Má ơi!
Hạ Oản Oản đột nhiên vỗ mạnh lên đùi. Bảo sao cô lại thấy người này quen thuộc như vậy!
Đây chẳng phải là con trai của giám đốc nhà máy ở kiếp trước sao?
Nghe nói, Giang Dã khi còn trẻ rất nổi loạn, thường xuyên đánh nhau bị phạt, thậm chí không thể tham gia kỳ thi đại học.
Sau khi tốt nghiệp, ngày nào anh cũng ra ngoài tụ tập với đám bạn xấu, cuối cùng bị cắt tiền tiêu vặt và bị đưa vào nhà máy để cải tạo.
Hạ Oản Oản vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Giang Dã.
Giang Dã ngồi ăn cơm trước mặt cô, cô tò mò hỏi: “Cậu cũng bị bố mẹ gửi đến đây để vặn ốc vít à?”
Giang Dã liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Hạ Oản Oản liền nhìn anh với ánh mắt đồng cảm: “Cùng là người chung cảnh ngộ, đi theo tôi đi. Bây giờ tôi vặn ốc mỗi ngày cũng kiếm được 60 tệ rồi!”
Thế rồi, một hôm giám đốc nhà máy vốn rất ít khi tới nhà ăn bỗng xuất hiện. Hạ Oản Oản khẽ nói nhỏ: “Tôi nói cậu nghe, giám đốc nhà máy vừa nhỏ mọn vừa thù dai, đừng có mà đắc tội với bà ấy đấy.”
Giang Dã ngẩng đầu, lạnh lùng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Sau đó, Giang Dã nhìn Hạ Oản Oản với ánh mắt đầy cảm thông.
Hạ Oản Oản: “….” Tui vừa chê giám đốc nhỏ mọn trước mặt con trai bà ấy cả nhà ơi.
Sau đó, cả nhà máy đều biết anh là con trai của giám đốc, không ai là không nịnh nọt anh, chỉ có cô là ngày nào cũng ‘vô tình’ đắc tội với anh. Để không phải bị ‘cuốn gói đi’, cô chỉ đành biết làm theo mọi lời anh nói, trốn cũng không thoát khỏi tên khốn này.
Cứu với, sao cậu ta lại xuất hiện trong kiếp này của mình chứ?!