Trùng Sinh Gả Cho Tiểu Thúc: Phu Thê Liên Thú Ngược Tra

Chương 13: Bị phân biệt đối xử

Vừa bước vào sân của lão thái thái khiến người ta liền có cảm giác nguy nga tráng lệ, trong viện sắc màu rực rỡ, hương thơm ngào ngạt.

Lần nữa vào đây vẫn khiến Tân An cảm thấy yêu thích như xưa, nàng thích những cảnh tượng ra xoa rực rỡ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy mình như trẻ ra một chút.

Đi ngang qua sân, bước lên bậc thang tiến vào chính đường, không khí sang trọng càng thêm rõ rệt. Ngoài con người ra, thứ nổi bật nhất chính là hai chiếc bình sứ lớn hình mỹ nhân ở trong góc, bóng loáng và mịn màng, với hình ảnh mỹ nhân thưởng hoa sống động, nhìn là biết giá trị không hề nhỏ.

Tiếp đó là tấm bình phong ở bên cạnh, ánh sáng chiếu nghiêng xuyên qua cánh cửa màu đỏ, phản chiếu lên một góc bình phong, những con bướm trắng thêu bằng chỉ vàng lấp lánh, khiến Tân An hoa cả mắt. Ánh mắt nàng lướt qua chỗ khác, thấy bên kia là giá trưng bày, một bó hoa nguyệt quế cắm trong bình sứ màu xanh, những bông hoa vẫn còn đọng sương sớm, bên cạnh là những món đồ quý hiếm, đủ loại bình lọ chất đầy từng ngăn.

Dưới chân nàng như đang dẫm lên mây, tấm thảm dày dặn và lộng lẫy chói mắt với những hoa văn mà Tân An xem không hiểu, nhưng điều đó không hề ngăn cản nàng nhận ra giá trị của nó.

Lão thái thái nhìn có vẻ tươi cười, nhưng thực chất đang quan sát sắc mặt của hai cô cháu dâu mới. Đào Di Nhiên nhíu mày, có lẽ không ưa thích cái vẻ xa hoa lộ liễu phẩm vị thấp kém này. Tân An thì lại mê mẩn vì chưa từng thấy những thứ như vậy. Không thể trách được, Tân gia tuy giàu có nhưng địa vị lại có hạn, đôi khi có tiền cũng không mua được đồ tốt, mà dù có thì cũng không thể sử dụng, đó gọi là vượt quá giới hạn.

Ở kiếp trước, sau khi thành hôn, nàng rất cố gắng lấy lòng lão thái thái, không chỉ vì muốn mang lại lợi ích cho Đường Vinh mà còn vì thích những thứ xa hoa này của bà. Sau đó, khi các bậc trưởng bối trong nhà lần lượt qua đời, những đồ vật ấy tự nhiên rơi vào tay nàng, nhưng nàng cũng không thể sử dụng, vì Đường Vinh nói chúng thô tục không chịu nổi.

Đường Mạch lại càng thích những báu vật trong phòng lão thái thái hơn, mỗi thứ đều khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hai người vốn đã đứng cạnh nhau, giờ đây trên mặt lại càng không kìm được vẻ si mê giống nhau, lão thái thái trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phu nhân của Đường Dũng là Vưu thị, cũng là người đầu tiên lên tiếng: “Mọi người đều nói rằng hai nàng dâu mới vào phủ đều xinh đẹp như vân hà, hôm nay nhìn thấy quả đúng như vậy, đại ca và đại tẩu đúng là may mắn.”

Lão thái gia của hầu phủ trước đây trong lúc bệnh nặng đã chia tách gia đình Đường Dũng khỏi phủ. Ông biết rõ rằng điều mà lão phu nhân của mình ghét nhất trong đời là việc ông không chịu nổi sự cô đơn mà tìm người khác bên ngoài, nên rất không ưa thích đứa con riêng này. Ông lo lắng rằng sau khi mình đi, nhị phòng sẽ chịu thiệt

Thật không may, Đường Dũng không hiểu được nỗi khổ tâm của cha mình, chỉ cảm thấy lão thái gia thiên vị và không coi trọng đứa con thứ này. Những năm qua, quan hệ của ông ta với hầu phủ cũng lạnh nhạt, nhưng vợ ông ta thì luôn không bỏ cuộc, cố gắng kết thân với đại phòng để tìm mưu cầu lợi ích cho con trai mình.

Đường Cương và Vương thị đều tỏ ra vui vẻ, lão thái thái cũng tràn đầy. Thấy hai cặp phu thê mới cưới đều giữ vẻ mặt bình thản, Vương liền thân thiện đáp lại Vưu thị: “Sau vẫn phải nhờ đệ muội chiếu cố nhiều hơn.”

“Đó là điều đương nhiên.”

Nói rồi, bà ta lại cười: “Đúng là sau khi thành thân thì khác hẳn, nhìn cách nhị công tử cẩn thận đỡ vợ vào cửa, thật sự có phần chu đáo hơn nhiều.”

“Trộm vía trộm vía.”

Ý cười của Vương lại tăng thêm hai phần, ánh mắt hướng về hai người con trai: “Từ hôm nay trở đi các con đều là người đã có vợ rồi, sau này phải trở nên chín chắn hơn, yêu thương vợ mình, mọi chuyện nên bàn bạc, không được hành động theo cảm tính.”

Cả hai đều thành khẩn gật đầu: “Con đã ghi nhớ.”

Người hầu đứng bên cạnh cười nhắc nhở: “Các nàng dâu mới nên dâng trà rồi.”

Có nha hoàn vội vã mang đến hai chiếc nệm mềm, trà cũng đã được chuẩn bị từ trước, nước trà âm ấm, uống vừa thích hợp.

Đường Vinh và Đào Di Nhiên tiến lên trước rồi quỳ xuống, nhận lấy chén trà từ nha hoàn và cung kính dâng lên: “Mời tổ mẫu uống trà.”

Lão thái thái vui vẻ uống trà sau đó ban quà: “Đều là những đứa trẻ ngoan, sau này phải sống hòa thuận và hạnh phúc đấy.”

Hai người họ đồng ý rồi lại tiến đến quỳ trước mặt Đường Cương: “Mời phụ thân uống trà.”

Đường Cương đầy vẻ hài lòng, cộng thêm việc đã sử dụng sính lễ của mẹ Đường Vinh, trong lòng cảm thấy có lỗi nên càng thêm hòa nhã với Đường Vinh hơn. Sau khi uống trà của con dâu, ông ban bao lì xì đỏ, nói: “Hy vọng hai con sống hòa thuận, hỗ trợ lẫn nhau, gánh vác danh tiếng cho hầu phủ chúng ta.”

Hai người lại cúi đầu lạy tạ sau đó lại nhận trà và dâng lên Vương thị: “Mời mẫu thân uống trà.”

Vương thị như không thấy những vết hằn trên cổ Đào Di Nhiên, vẻ mặt rất hòa nhã, khích lệ và chúc phúc vài câu rồi ban bao lò xì đỏ. Đến lượt gia đình Đường Dũng thì có phần ngại ngùng, Đường Dũng trực tiếp nói không cần quỳ, uống trà là được rồi.

Chủ yếu vẫn là sợ chọc giận lão thái thái.

Phu thê Đường Vinh dâng trà xong thì đến lượt Đường Mạch và Tân An. Hai người quỳ trước mặt lão thái thái, mắt ngước lên thấy một bức tượng Quan Âm bằng ngọc trắng, càng thêm vui mừng khôn siết. Lão thái thái vui vẻ uống trà, ban bao lì xì đỏ cho hai người rồi nói với Tân An: “Sau này nếu thằng nhóc này bắt nạt con, hãy đến tìm tổ mẫu, tổ mẫu sẽ chống lưng con.”

Tân An hôm nay cài trên đầu bộ trang sức đỏ ngọc bích mà lão thái thái tặng, trông rất sang trọng. Lão thái thái nhìn thấy rất hài lòng: “Bộ trang sức này thật sự rất hợp với con, đẹp lắm.”

Vương thị ngồi một bên cười nói thêm: “Quà của mẫu thân đương nhiên là tốt nhất, nha đầu này này xinh xắn, bộ trang sức này thật sự tôn lên vẻ đẹp của con bé, mẫu thân thật có mắt nhìn.”

Trong mắt Vưu thị thoáng hiện lên sự ghen tị, bà ta là vợ của thứ tử, không được yêu mến, càng chưa từng nhận được bất kỳ món quà nào từ lão thái thái, trong khi người ta vừa bước vào phủ đã được tặng một bộ trang sức sang trọng như vậy, rõ ràng là sự phân biệt đối xử.

Bà ta không kìm được nhìn về phía Đào Di Nhiên, ánh mắt Đào Di Nhiên dừng ở bộ trang sức cài đầu của Tân An, sắc mặt bình thản, không thể đoán được đang suy nghĩ điều gì.

Đến lượt Đường Cương, sau khi uống trà của hai người, ông ta nói với Đường Mạch: “Một khi đã thành thân thì không thể giống như lúc trước, luôn phải nhớ mình là con trai hầu phủ, mọi việc đều phải đặt danh tiếng hầu phủ lên hàng đầu, hiếu thảo với bậc trưởng bối và tôn trọng huynh trưởng, sống cuộc sống bình bình yên yên.”

Đường Mạch lại không nhịn được muốn đâm chết ông ta, Vương thị suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt, cắn chặt hàm răng, quyết định vài ngày nữa sẽ nạp thêm cho ông ta hai tiểu thϊếp, không thể để ông ta sống yên ổn.

May thay Đường Mạch đã quen với việc bị phân biệt đối xử, nên chỉ biết ngoan ngoãn đáp ứng.

Đến lượt Vương thị, viền mắt bà ửng đỏ, rất vui vẻ: “Một khi đã thành thân, con phải trở thành người có thể tự lập, sau này hãy chín chắn hơn, đừng để cha con thất vọng.”

“Hai con cũng phải sống hòa thuận với nhau, vợ chồng đồng lòng, con đường phía trước còn dài, đứng dậy đi.”

Hai người đứng dậy, quay lại dâng trà cho Đường Dũng. Tân An rất kính trọng ông, bởi vì ở kiếp trước, con trai của nàng là Tử Hiên bị oan vào tù, chính Đường Dũng đã đi khắp nơi nhờ vả cứu giúp. Dù không thành công, nhưng ông đã bỏ ra nhiều tâm tư, cuối cùng cũng là ông lo liệu việc an táng. Còn Đường Vinh, người làm cha thì…

Bỏ đi, không thể nghĩ nữa, cứ nghĩ đến là lại muốn dùng một ly thuốc độc kết liễu hắn ta.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã không thể kìm nén, trong lòng trở nên vô cùng nóng nảy. Đường Mạch lặng lẽ kéo nàng sang một bên đứng, nắm chặt tay nàng một cái mới khiến nàng bình tĩnh lại.