Trùng Sinh Gả Cho Tiểu Thúc: Phu Thê Liên Thú Ngược Tra

Chương 9: Đường Mạch lại có được lợi ích

Thái cô cô lảo đảo đứng dậy, lui về phía sau Đường Vinh, Đường Vinh mặt trầm như nước chắp tay hướng về phía Tân An:

“Khiến cho đệ muội hoảng sợ là lỗi của ta, đa tạ đệ muội khoan dung, sau này đệ muội có sai bảo gì ta nhất định không dám từ chối, vẫn mong đệ muội đừng tiếp tục để tâm.”

Tân An muốn tiếp tục mắng hắn, nhưng cha hắn đang có ở đây nên không tiện mở miệng, chỉ hận vừa rồi có cơ hội tốt như vậy nàng không kịp mắng hắn thêm mấy câu. Với tình hình hiện tại, nàng chịu thiệt nên tính khí hơi tệ một chút, nói chuyện cay nghiệt một chút cũng có thể tha thứ, Đường Vinh khoác lác mình là một tên có phẩm chất cao thượng sao mà dám chửi nhau qua lại với nàng được.

Hễ hôm nay hắn dám cãi lại nửa chữ thì nàng sẽ cho hắn biết tay.

Cơ hội mất rồi không có lại được.

“Vẫn xin thế tử không cần bận lòng, hôm qua nhị công tử trong cơn thịnh nộ cũng không vì báo thù mà làm nhục ta, còn an ủi ta mấy câu, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngồi cả một đêm, chỉ dựa vào điểm này thôi đã thấy nhân phẩm quý giá, đức hạnh nổi bật.”

“Nhị công tử tướng mạo tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, mặc dù không phải là tài nhân tuyệt thế, nhưng cũng được coi là người có phẩm chất đứng đắn, gả cho chàng ta không hề cảm thấy thiệt thòi.”

Đường Mạch vẫn lạnh lùng đứng đó, chỉ là eo hơi duỗi thẳng ra hơn một chút, Đường Cương tỉ mỉ nhìn hắn đôi lần, cảm thấy dáng dấp hắn quả thực không tồi, từ tối qua đến giờ cũng không làm loạn, có thể thấy mặc dù bình thường có hơi xấc xược nhưng lúc then chốt vẫn sáng suốt, biết nặng biết nhẹ.

“Vợ của con là một người tốt, sau này nhất định con phải tôn kính nó, yêu thương nó.”

Đường Mạch chắp tay tiếp thu: “Con biết rồi.”

“Ừ.” Đường Cương cảm thấy tên tiểu tử hỗn lão này hình như đã có chút thay đổi.

“Thành thân rồi cũng phải ổn định hơn chút, mấy ngày nữa tới chỗ quân Bắc Nha báo danh đi.”

Đường Mạch không dám tin, nét mặt vui mừng khó tả. Hắn muốn tới chỗ quân Bắc Nha rất lâu rất lâu rồi nhưng lão già nhà hắn luôn không đồng ý.

Không giống với quân Nam Nha sát phạt tàn khốc, quân Bắc Nha là nơi rèn luyện của hầu hết con cháu của các gia đình quý tộc, hai ba năm sau dựa vào quyền thế của gia đình thì cũng sẽ dễ dàng thăng tiến.

“Đa tạ phụ thân, con nhất định sẽ không phụ kì vọng.”

Thấy hắn vui mừng như vậy, trong lòng Đường Cương có chút khác thường, sắc mặt cũng dễ chịu hơn nhiều, Vương thị cố kìm nén sự hân hoan trong ánh mắt rồi đứng ra giảng hoà, chuyện này mới coi như kết thúc.

Đào đại nhân đứng quan sát toàn bộ mọi chuyện khẽ cau mày, trong lòng có cảm giác nguy cơ, không kìm được quan sát Tân An thêm mấy lần.

Đều là người vào nhầm hỉ phòng, con gái ông đã không được lợi gì trái lại còn bị mang tiếng xấu, thê tử này của Đường Mạch lại nhận được quá nhiều điều tốt, ai cao ai thấp có thể nhìn thấy rõ ràng.

Người trong viện rất nhanh giải tán, Tân Khoan cũng bị kéo về tiền viện uống rượu, Đường Vinh vốn còn muốn quay về động viên Đào Di Nhiên, nhưng trước khi Đường Cương rời đi đã sai hắn tới từ đường quỳ gối kiểm điểm.

Vương thị nhìn bóng lưng hắn rời đi, trên môi xuất hiện nụ cười khinh bỉ, sau đó lại lậo tức nồng nhiệt kéo tay Tân An hỏi han ân cần.

Tân phu nhân thở phào nhẹ nhõm, trước kia chỉ thấy Đường Vinh điểm nào cũng tốt, hôm nay mới thấy da mặt hắn quả thực không phải dày bình thường.

Từ đầu đến cuối không hề thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi nào, đem tất cả cục diện hỗn loạn đẩy cho người khác, còn mình thì đứng ra nói mấy câu hời hợt là coi như đã xong rồi.

Lại nhìn sang Đường Mạch, trước kia thấy không vừa mắt giờ lại thấy tốt hơn nhiều rồi.

Vương thị khen Tân An một hồi, sau đó nói ba ngày nữa sẽ đem quyền quản lí nội vụ trong phủ giao cho nàng.

Tân An quản lí việc nội vụ bao nhiêu năm, biết rõ vũng nước này sâu bao nhiêu, làm sao có thể tiếp tục tiếp nhận chứ?

“Được mẫu thân thương yêu, con vô cùng cảm kích, nhưng giờ con sao có thể nắm trong tay quyền quản lí nội vụ lớn như vậy chứ, hơn nữa trong lòng con vẫn đang rối bời, chỉ có thể vất vả cho mẫu thân tiếp tục quán xuyến thôi.”

Vương thị vốn không muốn từ bỏ quyền quản lí nội vụ này, lúc đồng ý nhường lại còn phải chuẩn bị tâm lí một phen, an ủi bản thân rằng dù gì nàng cũng là con dâu của bà, cũng còn hơn là rơi vào tay Đào Di Nhiên.

Thấy Tân An không giống như đang nói dối, lại nghĩ mặc dù giờ nàng chịu ở lại nhưng sợ nàng không thấy thoải mái, bà nói:

“Mẫu thân biết trong lòng con đang loạn, tình hình trong phủ hiện giờ con ít nhiều gì cũng hiểu chút rồi, tên tiểu tử Đường Mạch tuy rằng mọi khi có hơi hỗn, nhưng cũng không có lỗi gì lớn, cũng được tính là trung hậu, con có thể xem xét nó kĩ hơn một chút, nói không chừng lại phát hiện điểm tốt của nó.”

“Về quyền nội vụ mẫu thân tạm thời thay con quản lí, đợi đến khi nào con muốn học thì cứ tới chỗ mẫu thân, quyền quản lí này bất luận là khi nào thì cũng đều là của con.”

Tân An lễ phép cảm ơn, Vương thị lại nói muốn cho nàng ba phần hồi môn của mẫu thân Đường Vinh, nàng đương nhiên biết rõ số của hồi môn đó, kiếp trước tốn biết bao công sức mới có được nó, kết quả…

“Mẫu thân, nếu con đã gả cho Đường Mạch, từ giở trở đi cũng sẽ yên tâm chung sống với chàng, của hồi môn của mẫu thân đại ca vốn không phải thứ con đáng được nhận, con vạn vạn không dám lấy, xin mẫu thân xử lí ổn thoả.”

Võ tướng thì làm gì có mấy nhà có gia thế vững chắc chứ?

Đường gia bỏ võ theo văn được xem như gây dựng lại từ đầu, khắp nơi chỗ nào cũng cần chi tiền, còn phải giữ gìn thể hiện hầu phủ.

Nhất là danh tiếng tốt của Đường Vinh ở bên ngoài đều dựa vào tiền mà tạo nên, bây giờ tuy hoàn cảnh Đường gia không thể nói là cùng đường bí lối, nhưng dù sao cũng không khác biệt nhiều lắm.

Kiếp này, một phân tiền nàng cũng sẽ không rót vào hầu phủ, trừ phi… hầu phủ có thể hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của nàng.

Hơn nữa…

Lão già vô tích sự Uy Viễn hầu Đường Cương cũng không phải hạng tốt đẹp gì, con trai phạm lỗi lẽ ra người cha như ông ta phải xử lí, thế nhưng lại mặt dày vô sỉ đem của hồi môn của người vợ đã mất ra để bồi thường, nếu nàng nhận phần hồi môn này thì chẳng khác nào bị người ta nắm được thóp, lúc này thì chẳng ai nói gì đâu, nhưng về sau ai mà biết trước được?

Thấy nàng biết suy nghĩ cho đại cục như vậy, Vương thị rất hài lòng, bà cảm thấy không uổng công đã liều mình đem danh tiếng của Hầu phủ ra tính kế một phen, tuy rằng bị Đường Cương oán giận, nhưng có được cô con dâu lợi hại như vậy cũng xứng đáng!

An ủi Tân An thêm mấy câu rồi nói ngày mai sẽ lại đến để uống trà của con dâu mời, sau đó bà rời Thu Thực viện rồi đến Xuân Hoa viện bên cạnh một chuyến, nói sao thì bây giờ Đào Di Nhiên cũng được tính là ‘con dâu’ trên danh nghĩa của bà, người của Đào gia vẫn còn ở đây, bà phải đến an ủi mấy câu.

Người vừa đi thì nàng cũng đuổi Đường Mạch ra ngoài, chỉ còn nàng và mẫu thân ở trong phòng nói chuyện thì thầm với nhau, Tân phu nhân vô cùng hối hận: “Con nói xem sao lúc đó ta lại không nghĩ tới chuyện này chứ? Đường gia này giải quyết kiểu gì vậy? Đem hồi môn của mẫu thân Đường Vinh ra bồi thường cho con, chẳng ai lại làm như vậy cả.”

Tân An cười cười, thuận miệng nói một câu: “Chắc là của hầu phủ cũng không dư giả gì.”

“May mà con thông minh không nhận, giờ mẫu thân thật sự nghĩ lại mà sợ, cái bà Thái cô cô kia vừa nhìn đã biết hỗn xược thành quen rồi, mẹ chồng con cũng không đàn áp nổi bà ta, con mà gả cho Đường Vinh nói không chừng sau này còn phải chịu cái tính khí kia của bà ta.”

Tân phu nhân nghĩ mà sợ, nhưng mọi chuyện đã đến nước này thì dù có ra sao cũng phải đâm lao theo lao thôi: “Vừa rồi lẽ ra con không nên tha cho mụ ta, cứ để mụ ta bị đánh ch.ết cho rồi.”

Tân An trái lại nghĩ thông suốt, trước kia nàng lúc nào cũng cung kính với Thái cô cô là vì trong lòng nàng có Đường Vinh, yêu ai yêu cả đường đi, giờ thì nàng chỉ hận không thể nhai sống hắn, vậy thì Thái cô chẳng là cái thá gì.

“Con tha cho mụ ta, người trong hầu phủ sẽ cảm thấy con khoan dung, có lúc chịu chút thiệt thòi cũng có thể chiếm được lợi ích lớn, người con rể được hời kia của mẹ nói không chừng đang ở viện bên cạnh lén vui mừng đấy.”

Tân phu nhân cũng cười theo: “Mẫu thân cũng coi như đã hiểu ra rồi, mẹ chồng con kì thực không thích cái người ở viện bên cạnh kia, hôm nay ta thấy bà ấy lén cười mấy lần, bà ấy thiên vị con, hôm nay con trai bà ấy cũng nhờ có con mà nhận được không ít, về sau sẽ càng thích con hơn, có mẹ chồng giúp đỡ chống lưng, về sau con cũng sẽ trải qua những ngày không quá khó khăn.”

“Con rể được hời kia của ta cũng là người có mưu trí, các con hỗ trợ lẫn nhau thì ngày tháng sau này tự khắc sẽ suôn sẻ.”